Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 113 : Cuộc đời bị hủy (5)

Ngày đăng: 03:57 30/04/20


Edit: Nina

Beta: Sakura



Người gọi là chị Lục này tuỳ ý mắng chửi một mạch đi vào thang máy màu bạc, lúc tới trước cửa phòng, chị Lục mới gõ cửa.



“Tới đây để làm gì?” Trong trí nhớ hồi tưởng lại có mấy lần công ty muốn làm thay mình tìm khách, hơn nữa ngay khi vừa tiến vào nhiệm vụ lại là hoàn cảnh không chịu nổi như vậy, sau lưng Bách Hợp đều dựng lông tơ cả lên, lạnh lùng chằm chằm vào chị Lục hỏi một câu, chị Lục nhìn ánh mắt lạnh như băng của cô lại càng hoảng sợ, khi phục hồi tinh thần lại liền quát khẽ: “Cô im miệng cho tôi! Lần này là cơ hội tốt, nếu cô dám lãng phí thì cô vĩnh viễn chờ tuyết tàng đi” Cái ngữ khí uy hiếp này cũng không đủ để Bách Hợp thấy sợ hãi, hiện tại cô vốn tương đương với tuyết bị tàng, trên thực tế nếu như không phải tâm nguyện của nguyên chủ, cô căn bản sẽ không tiến vào cái vòng lẩn quẩn này, bị chị Lục  uy tiếp, nhưng lúc này Bách Hợp vẫn im lặng, không có lên tiếng.



Bên trong cửa phòng rất mau mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi tóc dài lộ đầu ra, kể từ ngày đó chứng kiến cái đạo diễn tóc quăn kia, trong lòng Bách Hợp sinh ra bóng ma tâm lý, theo bản năng nắm chặt tay lại, người bên trong cũng lên tiếng:



“Vào đi? Là người phỏng vấn kế tiếp sao?”


Đạo diễn An mừng rỡ như điên, khí chất Bách Hợp vô cùng đầy đủ, dung mạo cũng đẹp, thế nhưng dù cô tôi luyện mấy đời, diễn trước mặt những diễn viên chuyên nghiệp này mà so sánh vẫn chênh lệch thêm vài phần, lúc bắt đầu quay có chút cố hết sức, nhưng cũng may cô chăm chỉ, mỗi ngày trở lại khách sạn, cô ít nghỉ ngơi, mà đứng trước tấm gương làm đủ loại biểu lộ, nửa tháng sau cô đã có thể cùng những minh tinh lớn này phối hợp diễn lên, cứ như vậy dưới sự nỗ lực, tiến trình quay phim hết sức thuận lợi, phần diễn của cô trong bốn tháng liền quay xong, nếu không phải là phần diễn của cô có chút cần lấy cảnh, mà đạo diễn An lại cố chấp không chịu làm ra tràng cảnh, thì thực chất kịch bản của cô có lẽ đã sớm quay xong.



Vì để tránh cho tổ kịch trực tiếp đưa tiền đến tay của tên cặn bã Tống Thiên Tề kia, cô trực tiếp cùng quản lý nói chuyện điện thoại; lúc này tổ kịch của đạo diễn An là đại chế tác, tuy nói ông kiên trì phân công một ít nhân vật mới làm cho bên đầu tư bất mãn, nhưng vì đạo diễn An có tiếng tăm lớn, rất nhiều người lại hết sức coi trọng bộ phim này, một ít công ty đầu tư đến xem tất cả các buổi quay, phát hiện vô cùng đúng trọng tâm rồi, cũng không có dị nghị gì, đại tác phẩm này hoàn thành là trở thành bom tấn, trở về đế đô về sau lúc chính mình cầm 30 vạn khối trong tay Bách Hợp nhịn không được vui mừng nở nụ cười.



Cô không để ý đến tiền, thế nhưng mà trong một thời gian ở trong tầng hầm, suốt ngày không có nhìn thấy mặt trời, Bách Hợp phát hiện không có tiền thì rất gò bó, bởi vậy sau khi có tiền việc đầu tiền cô làm chính là thuê một cái phòng nhỏ, còn chưa kịp chọn mua một ít chăn các loại, vừa mới mở điện thoại đã tắt máy năm tháng ra, điện thoại liền không thể chờ được mà kết nối:



“Alo?” Bách Hợp nhìn đầu số lạ hoắc cau mày, bên kia đoán chừng có chút không dám tin điện thoại kết nối được, thật lâu sau giọng của Tống Thiên Tề mới vang lên:



” Vương Bách Hợp, cô chết ở nơi nào vậy! Mấy tháng này cô chạy đi đâu, tôi nghĩ đến cô đã chết rồi, cho mẹ cô đến kinh đô tìm cô, cô chính mình đi liên lạc với bọn họ đi!” Hơn bốn tháng không gặp, Tống Thiên Tề đã nhìn ra Bách Hợp nhất định muốn chia tay hắn, mới đầu hắn còn không cam lòng, lúc nào cũng đi tìm chỗ hầm đó…; thời gian qua lâu rồi không thấy bóng người, lại luôn không liên lạc được với Bách Hợp, hắn trước kia lừa gạt tiền của Vương Bách Hợp, đối với cô không hề có quan tâm, chỉ là nảy sinh suy nghĩ gọi cha mẹ Vương Bách Hợp ở quê lênđể giữ cô lại; lần này tìm không thấy Vương Bách Hợp nhưng hắn lại không cam lòng cứ như vậy mất đi một cái cây sinh tiền, dứt khoát nói hươu nói vượng một phen lừa gạt cha mẹ Vương Bách Hợp đến thành phố.