Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1151 : Hoàng quý phi bị phế (41)

Ngày đăng: 04:10 30/04/20


Edit: Theresa Thai 



Beta: Sakura



Trong chủ điện, Vĩnh Minh đế đã cảm thấy không thích hợp, hắn ta vốn đang trong độ tuổi long tinh hổ mãnh, lại chẳng biết tại sao, tối nay cứ luôn cảm thấy ẩn ẩn bất an, không biết có phải bởi vì con trai đã chết hay không, mà lúc này hắn ta mới muốn Lục thái hậu hai lần, liền đã có chút không đề nổi tinh thần, khối thân thể tinh tế non mềm này trước đây khiến hắn ta yêu thích không muốn buông tay, lúc này chạm vào lại trơn mềm như một con cá trạch đến nỗi khiến hắn ta cảm thấy sợ hãi.



Khuôn mặt xinh đẹp kia của Lục thái hậu lúc này như một nữ yêu hút lấy hắn ta không buông, nàng ta vươn tay câu lấy cổ Vĩnh Minh đế: “Hoàng thượng…” Vĩnh Minh đế nhấc tay nắm lấy cánh tay phấn mịn của nàng ta, đang muốn nói chuyện, liền nghe một tiếng ‘Rầm’, tấm bình phong che ở trong điện bị đạp một cước ngã xuống, thân thể Vĩnh Minh đế tức khắc liền nhũn ra, giận không kìm được quay đầu lại nhìn, cái nhìn này lại khiến cho hắn ta hồn bay phách lạc.



Quý phi Chu Bách Hợp lúc này ôm lò sưởi tay, đứng ở trong cung, cách một tầng sa mỏng nhìn chằm chằm vào tình hình bên trong, Chu Thành Thịnh rất nhiều ngày không thấy, Cao tướng quân cùng với văn võ cả triều, dòng họ hoàng thất chứng kiến tình cảnh này, đều á khẩu không nói được nên lời.

Advertisement / Quảng cáo



Trên mặt đất còn có quần áo của hắn ta cùng với Lục thái hậu cởi ra ném đầy đất, Vĩnh Minh đế chỉ cảm thấy trong đầu nổ ‘Oanh’ một tiếng.



Giờ khắc này hắn ta chỉ cảm giác linh hồn mình như đã rời khỏi thân thể, thân thể hắn ta như không nghe sai khiến, hắn ta nghe thấy chính mình trung khí chưa đủ quát một tiếng: “To gan…” Trong giọng nói không có bình tĩnh và quyết đoán trước kia, mà ngược lại là sợ hãi, khẩn trương và xấu hổ đồng thời xông lên trong lòng, giống như một mảnh tối tăm trong lòng kia bị người khác không chút do dự xé ra phơi bày ở dưới ánh mặt trời.



Việc dơ bẩn không muốn bị người khác biết nhất ở trong lòng, lúc này bị phơi bày trước bao con mắt nhìn chằm chằm của mọi người. Loại cảm giác này giống như cả người trần truồng bị mọi người vây xem. Cả đời này Vĩnh Minh đế chính là thiên chi kiêu tử, trước đây không lâu chính là đích tử, thuận buồm xuôi gió xuôi nước xuôi mái leo lên ngôi vị Hoàng thượng, chưa từng có một khắc nào mà hắn ta cảm thấy sợ hãi và bối rối bất an như giờ khắc này.
Bách Hợp lạnh giọng quở trách, da mặt Vĩnh Minh đế căng đến đỏ bừng, toàn thân run run, bàn tay nắm thành quả đấm, lại căn bản không nói ra được một câu.



Lục thái hậu dựa vào người hắn ta, nghe Bách Hợp nói ra chuyện này, ánh mắt hiện lên sợ hãi, những chuyện mà trước kia nàng ta làm, lúc này bị Bách Hợp phơi bày ra như vậy, điều này khiến cho Lục thái hậu cảm giác mình như một con chuột, bị đàn mào đuổi tới góc, muốn trốn cũng không trốn được.

Advertisement / Quảng cáo



Nàng không biết vì sao mệnh mình lại khổ như vậy, lần nào cũng đều là vào lúc sắp thành công, thì liền bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, ông trời cho nàng sống lại lần nữa, chẳng lẽ chính là để cho nàng lại trơ mắt nhìn chính mình lại thất bại thêm lần nữa sao?



“Từ nhỏ Hoàng thượng đọc thuộc sách thánh hiền, nhưng luân thường đạo lý lại đọc vào trong bụng chó, nếu Tiên đế ở trên trời có linh, sợ rằng tức chết cũng phải sống lại.” Lời này của Bách Hợp vừa mới thốt ra khỏi miệng, môi Vĩnh Minh đế liền giật giật: “Trẫm…”



“Ngươi ngậm máu phun người! Tối nay, tối nay là ai gia bị người khác hãm hại, là ngươi hại ta, là ngươi!” Lục thái hậu không tin mình sống lại lần nữa, chính là lại phải trải qua kết cục chết không được tử tế thanh danh hủy hết của kiếp trước thêm một lần nữa, nàng ta đột nhiên như phát điên mở miệng la lên: “Tối nay ta là bị ngươi hãm hại, các ngươi đã sớm có dự mưu, sớm có dự mưu!” Nàng ta vì giữ được tính mạng, lúc này cũng bất chấp mọi thứ, liền mở miệng la lên.



Người trong tôn thất cũng không tin Lục thái hậu và Vĩnh Minh đế sẽ hồ đồ đến nỗi làm ra chuyện gièm pha như vậy, nghe nàng ta la ó dữ dội, không giống giả bộ, so với việc hoàng thất xảy ra gièm pha như vậy, thì bọn họ càng muốn tin hai người này là bị người khác hãm hại.



Chỉ là Bách Hợp lại cười lạnh hai tiếng: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Nàng nói xong, đột nhiên hơi cất cao giọng: “Tô Hà, vào đây!”