Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1208 : Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 30

Ngày đăng: 04:10 30/04/20


Ở trong mắt Bách Hợp, nhìn thấy chính là bên trong phòng rất vui mừng, mũi còn ngửi thấy mùi gỗ mới của tân phòng, trên hỉ đường ‘Phu nhân’ và ‘Lão gia’ ngồi ngay ngắn, mặc quần áo đỏ thẫm vui mừng, chỉ là ‘Hai người’ kia mặt mông lung như ở trong sương mù, nhìn không rõ lắm. Trong phòng tân khách cả sảnh đường, mọi người cười hì hì, người chủ trì còn đang hô bái đường.



Lúc này Bách Hợp ‘Nhìn’ đến tất cả cũng không đại biểu tất cả đều là thật, mà là do vị ‘Phu nhân’ kia tạo ra để lừa cô, nhưng trong lòng cô chắc chắn rằng mình’nhìn thấy’ một màn này sự. Thẩm Xuân hiển nhiên đã bị mê hoặc, đã cho rằng mình chính là Bình ca nhi ở trong miệng vị ‘Phu nhân’ kia,nụ cười trên mặt hắn  bị khống chế, tưởng mình đang bái đường, sắp động phòng hoa chúc.



Nhưng con ngươi trong mắt người quả nhiên không nói dối, xuyên qua mắt Thẩm Xuân, trong mắt hắn phản chiếu ra hình ảnh, trước mặt là một căn phòng cũ nát, phía trên giăng đầy mạng nhện, hai bên đứng đầy người, đều là giấy bó thành ‘Người’, cũng đã nhiều năm, có một số cái đã bị rách lòi khung bên trong ra.



Thảo nào những người này thân thể cứng nhắc, bên trong phòng tất cả đều là thây khô màu đen,thâm trầm mà yên tĩnh đứng thẳng, vị ‘Phu nhân’ ngồi ở phía trên tóc rối bù xõa ở trên mặt, trên người mặc một bộ quần áo màu xanh đậm, lúc này không thấy rõ khuôn mặt, trên người âm khí và oán khí lại nồng đậm đến kinh người, làm trên người bà ta dường như có một tầng sương mù đen vây xung quanh. Mà vị ‘Lão gia’ bên cạnh trừ quần áo trên người thì không có gì khác với những thây khô xung quanh, nhìn nó chỉ có da bọc xương, nơi hàm dưới có một khối thịt rơi xuống được người dùng kim chỉ vá lại, lúc Thẩm Xuân kính ‘Rượu’, hắn uống vào trong miệng, rượu lại chảy ra từ nơi được vá lại, hắn lại như không phát hiện ra.



Nhìn thấy tình cảnh như thế, Bách Hợp cứng người lại. Cô như là rơi vào một giấc mộng, biết rất rõ những gì mình nhìn thấy trước mắt tất cả đều là ảo ảnh, chắc đây là ký ức trong đầu vị ‘Phu nhân’ kia. Nhưng vô luận như thế nào cô cũng không thể làm cho mình tỉnh lại được. Cô niệm Đạo Đức Kinh trong lòng, lần này cô gặp phải thua thiệt lớn rồi. Không ngờ lần này lại gặp phải một cương thi có oán hận và thực lực cường đại đến vậy. Cô cắn răng nhưng mạch suy nghĩ lại dần dần mờ mịt.


Lý thị mấy năm nay ở trong nhà sớm đã không để ý tới thế sự, ngay cả nhi tử con dâu cũng bắt đầu bợ đỡ biểu muội mà vắng vẻ bà, bên người bà chỉ còn một mình Thúy Nhi, nhưng tính tình Lý thị dịu ngoan, đối với tình cảnh như thế tuy nói có chút khó chịu nhưng nghĩ thoáng chút, đành nhận mệnh.



Mỗi ngày bà đều ở trong tiểu viện của mình, cả ngày niệm kinh tụng phật, một ngày lúc Lý thị tắm rửa xong đang sao chép kinh thư, cổng thoáng cái bị người đẩy ra.



Lúc cửa phòng bị người đẩy ra, gió từ bên ngoài thổi vào, thổi làm cho ánh nến trong phòng lay động. Bốn phía yên tĩnh đến lợi hại, Lý thị cảm thấy có chút không đúng lắm, vì bà không được sủng, nên viện bên này của bà cũng không có nhiều người, bình thường người biết xu nịnh đều đến lấy lòng vị di nương kia, trái lại bên này bà là phu nhân chính thức lại lặng phăng phắc, lúc Lý thị nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa thì hoảng sợ, trong miệng liền kêu một tiếng: “Thúy Nhi?”



Bên ngoài cũng không tiếng đáp lại, Thúy Nhi là nha hoàn của bà từ lúc bà còn trẻ, theo ở bên người bà hai mươi mấy năm, chủ tớ hai người thời gian bên nhau còn nhiều hơn Lý thị ở cùng nhi tử, trượng phu nhiều lắm, hai người giống như hai tỷ muội ruột thịt, Thúy Nhi lúc này lại không ở bên cạnh bà, trong lòng Lý thị lo lắng, suy đoán có lẽ là Thúy Nhi bị ai gọi đi rồi.



Đều do bà làm chủ vô dụng, bà không được sủng, liên đới đến nha hoàn của bà cũng bị bắt nạt, Lý thị nơm nớp lo sợ chuẩn bị đóng cửa, bên ngoài gió quá lớn, ngọn đèn ‘phụt’ một tiếng liền bị thổi tắt, trong phòng thoáng cái rơi vào bóng tối. Trong bóng tối có tiếng ‘cộp cộp’  truyền đến, lông tơ Lý thị dựng lên: “Ai ở đằng kia?” Đáp lại của bà là tiếng bước chân đi rất nhanh vang lên, Lý thị cảm thấy có chút không thích hợp, một mặt muốn chạy  ra ngoài, một mặt hô gọi Thúy Nhi, thế nhưng Thúy Nhi cũng không có tới, một đôi cánh tay sắt vững vàng ôm lấy bà, Lý thị sợ hãi liều mạng giãy giụa, nhưng một phu nhân khuê các, làm sao có thể làm được gì, nơi này kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, bà bị người ấn lên trên án kỷ chà đạp.