Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1213 : Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 35

Ngày đăng: 04:10 30/04/20


Edit: Minh Nguyệt



Beta: Sakura



Một khắc sau thi thể cháy đen tiến lại càng gần vợ Bình ca nhi, sự việc sau đó cũng giống với ‘Thúy nhi’, thây khô bóc da mặt của nàng ta, cho đến lúc hạ nhân của vợ Bình ca nhi chạy tới thì mọi người chỉ thấy một người toàn thân đang bị thiêu sống, hai tay bụm lại che mặt kêu thảm thiết. Mà vợ Bình ca nhi đứng ở rất xa, trên mặt còn mang theo nụ cười cứng ngắc, khuôn mặt đó giống như đeo một lớp mặt nạ bên ngoài.



Trong phủ liên tiếp phát sinh các chuyện kỳ quái như vậy, trong thời gian ngắn đã chết hai người, chuyện như vậy không còn coi là nhỏ được nữa.



Lúc trước tìm người để làm phép nhưng hiện tại có thể thấy được không có một chút tác dụng nào, trong phủ liên tiếp có người chết. Mỗi ngày đều có một người chết, phương pháp bị giết đều giống nhau, mọi người đều lấy hai tay che mặt kêu thê lương thảm thiết, toàn thân bị lửa đốt thành thi thể cháy đen, mấy ngày vừa qua đều như vậy, đến người ngu cũng hiểu được có điều không thích hợp rồi.



Trong Tôn phủ bắt đầu lưu truyền phu nhân Lý thị quay lại báo thù rồi, càng nói càng huyên náo, lòng người trong phủ càng lo sợ. Cũng có hạ nhân nghĩ cách chạy trốn, nhưng một khi Tôn Đạo Hải phát hiện thì sẽ rất độc ác, để cho đám hạ nhân đánh đến chết toàn bộ những kẻ chạy trốn. Phần lớn nô bộc của Tôn gia đều ký văn tự bán đứt, sống hay chết đều là tài sản của chủ nhân. Một khi biến thành trốn nô thì cho dù là đánh chết, thì cũng chỉ lên quan phủ báo án là được. Tôn Đạo Hải có quyền thế ngập trời, có một số việc nhỏ quan phủ đều tự động giúp đỡ lão làm việc thỏa đáng.



Nếu trước đây việc như vậy sẽ làm kích thích hạ nhân trong phủ hoang mang sợ hãi, nhưng tình hình lúc này không giống như xưa nữa. Nếu bắt được trốn nô có khả năng bị đánh chết, nhưng nếu ở lại trong phủ thì chắc chắn sẽ chết. Vì vậy Tôn Đạo Hải dù đã giết gà dọa khỉ nhưng nhiều người vẫn tiếp tục tìm cách trốn.




Bình ca nhi ngay lúc đó thét lên, sợ đến phát run, Lý thị nhếch miệng cười đi về phía hắn.



Ngày xưa lúc bà còn sống gương mặt còn tính là xinh đẹp, lúc này biến thành hình dạng này quả thực làm cho Bình ca nhi bị dọa đến hồn phi phách tán, trong miệng hô lớn; “Không được qua đây.”



Người trong phủ giống như đã chết hết, không có ai tới cứu hắn. Hắn thấy Lý thị ngày càng gần, còn ghé vào tai hắn hát một chút khúc hát ru, chỉ là ngày xưa thanh âm Lý thị êm tai như thế nào, thì bây giờ ngược lại thanh âm khô khốc khó nghe thế ấy. Bình ca nhi cầu khẩn, cầu Lý thị tha cho hắn một mạng, nhưng Lý thị lại nở nụ cười ‘Khặc khặc.c.c.c…’: “Con trai của ta, ngày đó ta cũng cầu xin ngươi cứu ta như vậy.”



Thế nhưng lúc ấy hắn đã làm như thế nào? Biết rõ Lý thị oan uổng, lại nói Lý thị là sỉ nhục của Tôn gia, đáng bị phanh thây xé xác.



Nếu sớm biết được có ngày hôm nay thì hắn tuyệt đối sẽ không đứng về phía Hoàng thị.



Bình ca nhin dốc sức liều mạng quỳ trên giường khẩn cẩu, hắn khóc hô hào gọi ‘Mẹ’, Lý thị chỉ kéo thân thể cúng ngắc run rẩy của hắn vào trong ngực. Bình ca nhi liều mạng dốc sức giãy dụa nhưng không thể thoát. Ngoài phòng rõ ràng có người, có thể đã nghe được tiếng hắn kêu gào, nhưng không có ai đi vào.