Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1166 : Cô gái ham hư vinh 14

Ngày đăng: 04:10 30/04/20


Buổi sáng hôm nay, cha mẹ em gọi điện thoại đến đây hỏi thành tích học tập của em.” Chủ nhiệm lớp nói xong, mở ngăn kéo bàn làm việc ra, từ bên trong lấy một tờ giấy: “Em thi cấp ba thành tích không kém, có tên trong tốp 100, cho nên được phân đến lớp này, thế nhưng bây giờ đây là kết quả kiểm tra, thành tích của em giảm xuống rất nhiều, lớp học có sáu mươi người, em xếp thứ bốn mươi.” Chủ nhiệm lớp nói đến đây, ngón tay ở trên bàn gõ gõ: “Nghe nói em thích mua đồ, lại nhận một ít đồ đắt tiền của Tôn Minh Minh…”



Nói đến đây giáo viên chủ nhiệm dừng một chút, như là xắp xếp lại từ ngữ cho đúng: “Học sinh nhiệm vụ chủ yếu là học, thầy vẫn rất hy vọng các em về sau đều có thể thi đậu vào trường tốt, có tiền đồ tốt. Hiện tại cố gắng học tập, về sau còn nhiều cơ hội để thay đổi cách ăn mặc, nói không chừng có thể mua đồ còn đắt hơn Tôn Minh Minh.”



Chủ nhiệm lớp nói xong, liếc Bách Hợp một cái, thấy cô yên tĩnh đứng ở trước mặt mình, khuôn mặt như họa. Xác thực lớn lên rất xinh đẹp, giáo viên chủ nhiệm đã làm nhiều năm, chính mình cũng từng là học sinh, thành tích rất tốt, cũng có ngoại hình không tồi, nhưng diện mạo của Lạc Bách Hợp lại để cho người khác có ấn tượng sâu sắc. Cô gái tuổi này đúng là lúc không ổn định nhất rất khó khăn quản lý, có khi không chịu nổi sự hấp dẫn từ bên ngoài cũng khó tránh khỏi sẽ thay đổi, một khi đã thay đổi muốn kéo học sinh về quỹ đạo ban đầu sẽ không dễ dàng.



Nghĩ đến lúc sáng sớm cha Lạc Bách Hợp đã gọi tới điện thoại di động của mình hỏi thành tích học tập của Lạc Bách Hợp, lại đến Mễ Tương Đình muốn tố cáo, chủ nhiệm lớp thở dài, đang muốn nói chuyện, Bách Hợp lại nói:



“Thưa thầy, cũng không phải như vậy tháng thứ nhất sau khi khai giảng em phát huy chưa tốt, nhưng không có nghĩa là tháng thứ hai em cũng không cố gắng, em đi học lại rất chăm chú nghe giảng. Nhận đồ của Tôn Minh Minh là một cái dây cột tóc, có lẽ rất đắt nhưng cũng không phải không có lý do nhận của bạn ấy, là em thay bạn ấy sửa lại một cái váy. Bạn ấy cảm ơn em nên mới đưa nó cho em.” Bách Hợp nói xong, nghiêng nghiêng đầu, trên đầu cô buộc tóc đuôi ngựa có một sợi dây hình con ếch óng ánh rất đáng yêu.



“Nếu như thầy cảm thấy không thể nhận cái này, em có thể lấy nó xuống.” Bách Hợp nói xong liền đưa tay lên lấy sợi dây cột tóc ở trên đầu xuống, một mái tóc trơn bóng xinh đẹp thả trên bờ vai của cô, ánh nắng sớm xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh rơi vãi chiếu lên người cô, cô cúi thấp đầu. Thiếu nữ mang theo vài phần trẻ con hai gò má đầy đặn lộ ra thần sắc có chút nghiêm túc. Dù là giáo viên chủ nhiệm đã sớm biết học trong số những học sinh của mình thì Lạc Bách Hợp là người rất xinh đẹp, cũng đã sớm coi như những đứa bé này đối xử như những đứa trẻ bình thường, nhưng lúc thấy một hình ảnh như vậy, không thể không thừa nhận Lạc Bách Hợp thật sự rất xinh đẹp.
“Cũng không phải không thích dù sao em đoán cô ta cũng không ngốc nổi nữa, nếu như còn tiếp tục giả vờ, lần tới nếu cô ta dám tố cáo, em còn đuổi cô ta ra ngoài, xem cô ta còn có thể ở lại được mấy lần.” Bách Hợp nói xong, nghĩ đến tính cách âm hiểm xảo trá của Lý Duyên Tỷ, cũng sợ hãi anh lại ra tay giúp đỡ: “Anh không cần lo đâu, đây là chuyện giữa nữ sinh với nhau.” Mễ Tương Đình tối đa cũng chỉ là cảm thấy chán ghét, cũng không đến mức quá xấu, Bách Hợp cũng lo lắng Lý Duyên Tỷ ra tay sửa trị cô ta, bởi vậy mới nói trước một câu, Phù Doanh dừng một chút mới gật đầu không nói gì.



Bữa sáng lúc hai người tới căn tin thì đã muộn, Bách Hợp cũng không phải về ký túc xá, hai người lại ở trong phòng ăn trộn một chút đồ ăn ngồi vào bên ngoài chỗ mấy khóm hoa ăn, vửa lau miệng xong, tiếng chuông vào học lần thứ nhất đã vang lên.



Ngày đó sau khi giáo viên chủ nhiệm nói chuyện với Bách Hợp thì Mễ Tương Đình sẽ rất nhanh dọn đi rồi. Do phòng ký túc xá của các bạn học cùng lớp đã đầy rồi, cô ta bị xếp vào trong một phòng ký túc xá của năm hai, phòng ký túc xá của mấy người Bách Hợp còn trống một chỗ. Đã không còn Mễ Tương Đình gây rối, Chu Trạm có đến tìm Bách Hợp vài lần, lần trước cha Lạc gọi điện thoại về sau Bách Hợp không để ý tới cậu ta nữa. Một hồi lại thấy cậu ta quay đầu bỏ đi, cậu đã tới nhiều lần, một lần so với một lần càng thêm thất vọng.



Cuối tuần sau khi Tôn Minh Minh trở về quả nhiên đã mang đến cho Bách Hợp một bộ sườn xám, nói là để cho cô hỗ trợ sửa lại một chút, cái này là váy của mẹ Tôn Minh Minh đấy, lần này sẽ không giúp không. Mẹ của Tôn Minh Minh đã hứa nếu sửa lại đẹp thì nhất định sẽ trả công. Bách Hợp thừa dịp thời gian nghỉ bình thường mang sườn xám sửa lại chỗ bả vai, chỗ cổ áo thay sợi chỉ nhỏ, thêu một chút, lại thêu thêm ở vạt sườn xám, bên trái bên phải còn dùng hình lá thêu. Cho đến hôm thứ hai Tôn Minh Minh quay lại đã đưa cho Bách Hợp hai nghìn tệ, nói mẹ mình rất hài lòng về chiếc sườn xám đã sửa, nói lần sau sẽ tìm cô làm tiếp.



Cha Lạc từ sau cuộc gọi lần trước, vẫn chưa gọi điện thoại lại cho Bách Hợp, hơn ba tuần rồi, nếu là lúc trước cha Lạc nhất định sẽ gửi tiền trước thời gian cho Bách Hợp, thế nhưng đến cuối tháng rồi, cha Lạc vẫn chưa gửi tiền tới, hiển nhiên vẫn còn tức giận, muốn dùng cách này buộc cô phải nghe lời.