Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 1178 : Cô gái ham hư vinh (hoàn)
Ngày đăng: 04:10 30/04/20
Bách Hợp hít sâu một hơi muốn gỡ cánh tay đang làm loạn bên hông ra nhưng lại đúng ý đồ Phù Doanh, cô không rảnh tay chống đỡ thân mình anh rất dễ dàng áp chặt người lên sô pha, ép chặt đôi chân đang giãy giụa dưới thân lại, một tay luồn xuống phía dưới, Bách Hợp vội vàng thốt lên:”Đáp ứng… nếu em đồng ý thì sao..”
Bách Hợp nói xong không nhịn được căm tức cắn một cái lên cổ người kia, Phù Doanh trái lại cười đến mây bay nước chảy:”Nếu em đáp ứng thì tốt, dù sao chỉ là vấn đề thời gian, sớm hay muộn cũng không có gì khác nhau”
Dù không còn ký ức nhưng người này không hề thay đổi, môi anh nhẹ nhàng dán lên làn môi mềm mịn như thạch hoa quả kia, nhớ tới trên ti vi cậu đưa lưỡi ra thăm dò, chóp mũi vấn vít mùi thơm sữa tắm thơm ngát.
Ngày hôm sau Phù Doanh lái xe đưa Bách Hợp về nhà, cha Lạc đã sớm ngóng chờ.
Dù đã nghe qua nhiều lần về cậu con trai này nhưng đây mới là lần đầu tiên gặp mặt, so với trong tưởng tượng của ông một bộ dạng giả danh tri thức, mặt đeo kính mà lòng một bụng xấu xa lừa gạt thì ngược lại tuấn tú khiến ông giật mình.
Hôm qua ông đã thông báo với thân thích nên hôm nay một phòng người vây quanh xoay lấy Phù Doanh hỏi chuyện gì anh cũng đều trả lời không giấu diếm, càng nhìn càng thấy xuất chúng, sao Chu Trạm có thể so được.
Tại phòng bếp Bách Hợp đang giúp mẹ làm cơm, bà chọn lời hỏi con gái:”Con nghĩ kỹ rồi chứ? Thật sự xác định đoạn tuyệt với Chu Trạm sao?”
Bên ngoài Phù Doanh không chút hốt hoảng ứng đối với họ hàng, mặt không đỏ tim không đập nhanh tiến lui có chừng mực dỗ cho một đám tam cô lục bà vui vẻ ra mặt. Mẹ Bách Hợp liếc mắt nhìn ra thấy cậu con trai mặc sơ mi trắng, ống tay sắn cao phối với quần jeans đang ngồi trên ghế sô pha, dù trong lòng đối với kẻ lừa đi con gái nhà mình ấn tượng vốn không tốt cũng không thể không tán thưởng ánh mắt Bách Hợp quả thực quá tốt.
Bà nhắc tới Chu Trạm rất sợ Phù Doanh nghe thấy, ló đầu ra thăm dò vừa vặn đúng lúc ạm quay đầu lại, Phù Doanh nhìn bà cười cười còn hỏi có cần anh giúp một tay không, bà liền cuống quít lắc đầu một tay nhéo nhéo con gái:”Cậu nhóc này trông rất chăm chỉ đây”
Chu Trạm đời này cũng không giống như tình tiết trong truyện ở bên Mễ Tương Đình. Hồi thi đại học thành tích quá kém, ông Chu bà Chu phải chạy vạy mãi mới được sáu vạn tệ chạy cho cậu ta vào trường cậu muốn. Chí hướng học kiến trúc sư nhưng suốt ba năm đại học cậu ta chỉ lo ăn chơi, lại lỡ miệng khoe khoang với bạn học rằng nhà mình rất có tiền, cha mẹ làm công chức nhà nước, lại còn gây gổ đánh nhau với người ta. Cứ hết tiền lại gọi điện về nhà đòi hỏi, có lúc còn đi vay mượn bạn bè. Khi cậu ta học năm hai nghe nói có quen một cô bạn gái nhưng không bao lâu lại chia tay, tới năm thứ ba vì thiếu nợ quá nhiều bị người ta gọi về nhà khiến cậu không dám tới trường nữa chỉ có thể bỏ học đi làm công. Chu Trạm không có bằng đại học mà thành tích cấp ba lại tệ hại, thêm vụ việc với Bách Hợp nên thanh danh vô cùng không tốt, mọi người thường lôi cậu ta ra làm đề tài nghị luận. Dần dần cậu ta trở nên tự đại lại mẫn cảm, tính tình kén cá chọn canh, công việc lương cao thì trình độ không đủ, công việc lương thấp thì lại ghét bỏ, cao với không tới thấp cũng không xong cuối cùng không đi làm chỉ ở nhà chơi game.
Khi Bách Hợp về thị trấn tổ chức đám cưới, ai nấy xung quanh đều đi chỉ có nhà họ Chu là không tới khiến mẹ cô cảm khái nói:”Chu gia sắp tới định bán nhà”.
Lời này vừa ra cả bàn bảy tám người liền nhao nhao nghị luận, người không biết thì hỏi vì sao còn người biết chút chuyện chỉ phết miệng cười.
“Còn không phải vì thằng con bất hiếu kia à? Nghe nói đến bữa bà Chu còn phải bưng cơm đến tận giường cho cậu ta, thật đúng là hưởng phúc lại hưởng quá sớm”
“Lúc trước thấy cậu ta rất có tương lai, bây giờ xem ra chỉ có Bách Hợp nhà bà là giỏi giang, vừa xinh đẹp lại bằng cấp cao, lấy chồng cũng là người có tiền đồ”
Chuyện nhà chồng Bách Hợp là gia đình giàu có đã sớm truyền khắp thị trấn, mọi người ai cũng ca thán.
Một nhà họ Chu đã ở đây hai mươi mấy năm, bây giờ vì hoàn cảnh mà phải bán đi cũng có chút chịu không nổi bị hàng xóm láng giềng chỉ trỏ. Vội vội vàng vàng để giá rẻ cho người ta rồi chuyển tới một huyện khác mua nhà ở.
Lại nửa năm qua đi, khu này bị phá bỏ, mọi người được chuyển sang khu khác. Nhà Bách Hợp được phân tới hai căn lại thêm khoản đền bù, nhưng ông bà luyến tiếc con gái nên quyết định bán đi lấy tiền mua một căn nhà ở thành phố, gần với nhà Phù Doanh, rảnh rỗi vẫn thường gọi về cho hàng xóm cũ, thi thoảng vẫn nghe được chút tin tức nhà họ Chu.
Nghe nói tình hình Chu gia bây giờ không tốt lắm, cha Chu vẫn phải làm lụng nuôi con trai, Chu Trạm tới tuổi kết hôn nhưng vì nhà nghèo không có phòng ở mà công việc cũng không có nên không có con gái nhà ai nguyện ý gả cho cậu ta. Hàng xóm cũ lúc nói chuyện còn cảm thán may mà ngày đó Bách Hợp không gả cho kẻ không có tiền đồ này.