Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1191 : Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 13

Ngày đăng: 04:10 30/04/20


Edit: Nayuki



Beta: Sakura



“Ah ah ah… ông Trang cứu tôi, cứu tôi với.” Hòa thượng trung niên giọng nói run cực độ, một người đàn ông lớn như vậy, giờ lại sợ đến hai chân run rẩy, Trang Thiên Minh thấy tình cảnh này cũng hoảng sợ, cả đời chưa từng gặp qua việc kỳ lạ cổ quái như vậy, ông ta sốt ruột, không biết phải làm sao.



Kẻ không sợ trời không sợ đất như Thẩm Xuân, thấy vậy cũng bị dọa sợ tè ra quần, thật sự sợ đứng dậy tỉnh dậy chậm một chút sẽ bị đám côn trùng này bò lên.



“Đừng loạn!” Bách Hợp thấy có người muốn chạy, cũng kỳ quái, mới vừa rồi từ cửa vòm đi vào, bây giờ xem xét lại làm gì còn cái cửa vòm nào, gần đây đều là hòn non bộ cùng với ao cạn, ngược lại dây thường xuân bên cạnh lại vô cùng tươi tốt.



Cảnh sắc ẩn hiện trong sương mù, làm cho người ta cảm thấy là đã nhớ nhầm, cũng chưa từng đi qua cái cửa vòm nào, cũng không có việc đốt sâu róm, hay là thực sự có một cái cửa vòm nhưng giờ đã biến mất.



“Cứu mạng, có quỷ!” Lúc này dù ngốc thì nguyên đám người cũng biết là có gì không đúng, vốn là đi vào tòa nhà điện thoại không có tín hiệu, ngay sau đấy lại hết pin, không thể liên lạc với bên ngoài, quan trọng hơn là càng đi vào càng gặp đám côn trùng kỳ quái đáng sợ, bây giờ không có đường đi, rõ ràng đang là buổi sáng mà nhìn lên trời lại như là buổi tối, mọi người gào khóc thảm thiết, chính giữa hòa thượng kia còn đang kêu cứu vô cùng thống thiết, lúc này Bách Hợp lên tiếng: “Đừng sợ, đứng nguyên tại chỗ không nên cử động!”



Thời điểm mấu chốt, mọi người hoang mang cùng cực, Bách Hợp lại bình tĩnh như vậy không làm cho người ta phản cảm giống trước, mà đám người như tìm được người cứu mạng, không tự chủ mà dựa sát gần cô, đám người đài truyền hình khiêng máy quay đi theo sắc mặt tái xanh cũng tiến sát đến Bách Hợp. Đúng lúc này, hòa thượng kia đã không chịu được, hắn há to miệng, không thốt nổi một tiếng cầu cứu, trong con ngươi của hắn dường như có cái gì động đậy, tình cảnh giống như cái đầu bà Vương lúc nãy.




Thi thể hòa thượng béo trên mặt đất đã không còn nữa, chừa lại những thi cổ bị đốt cháy, mùi hôi thối không ngửi nổi, xếp cao như một ngọn núi, ánh lửa trên người chúng còn chưa tắt hết. Trang Thiên Minh nhớ lại lúc Bách Hợp đối phó với dám thi cổ này vô cùng tỉnh táo, trong khi mọi người đang sợ hãi, cô vẫn nói xử lý thứ này không khó, lá bùa ném ra cũng không phải là loại bùa giả danh để lừa người, điều này làm Trang Thiên Minh khiếp sợ, đồng thời trong lòng lại sinh ra một cảm giác ỷ lại đối với cô.



Một chuyến đi này, chết đến hai người, vừa rồi Bách Hợp đánh thức mọi người mà nói, chứng minh tòa nhà này chắc chắn cổ quái. Trang Thiên Minh có ấn tượng rất sâu với Bách Hợp, là vì ngày đó khi hiệp hội Đạo – Phật mời mọi người tới họp, ông ta nhớ Bách Hợp từng nói tòa nhà này âm khí rất nặng, chẳng qua là khi đó không ai để lời ấy vào lòng, giờ nhớ lại Trang Thiên Minh hối hận, xem Bách Hợp như cọng cỏ cứu mạng, mới mở miệng ra hỏi.



“Thi cổ, chắc chắn ở đây trước kia có người dưỡng thi.” Thi cổ cũng không phải là vật thông thường, cần phải ở vùng đất Cực Âm, tìm người sinh giờ âm tháng âm năm âm, xoa dược cho người đó, lấy cơ thể người để nuôi dưỡng, dùng máu thịt người sống bị uất ức và sợ hãi mới có thể làm vật chứa, như vậy mới sinh ra được thi cổ. Bởi phương pháp dưỡng cổ này quá mức tà ác, tính nguy hại quá lớn, sinh sôi nảy nở lại nhanh, cho nên trong Nam Vực cổ thuật, giới thiệu về cổ thuật đều dùng chữ màu đỏ để viết.



Nghe Bách Hợp nói trong tòa nhà này trước kia có người nuôi cổ từng sống, thần sắc mọi người lập tức thay đổi.



Ở chỗ từng xuất hiện người dưỡng thi, chứng minh tòa nhà này trước kia nhất định có vấn đề, cũng không giống như người hiệp hội nói là không có gì nguy hiểm.



Hiện tại đường phía trước tòa nhà đã thay đổi, điện thoại liên tục không có tín hiệu, bây giờ gặp nguy hiểm, lỡ người dưỡng thi xuất hiện, vừa đến nơi chưa tới một tiếng đã chết người rồi, nếu lại đi tiếp vào, sẽ không chết thêm người nữa sao? Nghĩ vậy, có người khẽ khóc lóc, bàng hoàng không biết phải làm sao.



“Giả danh lừa bịp!” Giọng của Thẩm Xuân vang lên thu hút ánh mắt của mọi người, thấy không ít người đang nhìn mình, hắn cười lạnh: “Cái gì mà thi cổ với không thi cổ đây, đã thế kỷ hai mươi mốt rồi, các ngươi còn tin tưởng những thứ không tồn tại này sao.” Hắn nói xong, lấy trong hành trang của mình một chai nước khoáng, vặn mở nắp ra rồi uống cạn nước, cả gan hướng đến chỗ đốt xác hòa thượng béo đi tới: “Ta nói, loại côn trùng này chắc chắn là loại biến dị nào đó, chúng ta mang một con quay về xét nghiệm, như vậy có thể dùng khoa học để giải thích.”