Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1247 :

Ngày đăng: 04:11 30/04/20


Thông báo của hệ thống vừa vang lên, mọi người đều biết BOSS chỉ sợ đã sắp chết, hai mắt Tạo Hóa Trêu Người đỏ bừng, đang muốn nói chuyện, trong sân Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành đột nhiên như là nghĩ tới điều gì, nhút nhát vung tay lên, mộ bóng màu bạc xuất hiện theo tay cô ta đang vung lên, sau khi rơi xuống đất hóa thành một Ngân Lang cực lớn, móng vuốt bới trên mặt đất vài cái, mắt sáng như đuốc, thần thái uy nghiêm quan sát bốn phía.



Một khắc này Ngân Lang xuất hiện, một cỗ cảm giác đe dọa cực lớn truyền đến, nó ngửa ra đầu, lông trên cổ dựng đứng, trong miệng phát ra tiếng kêu gào.



Trước khi bởi vì bọn người Mục Bạc cùng một tổ với Đệ Ngũ Tu, đã bị bọn người Ly Viên cuốn lấy, chỉ có Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành, cô ta chỉ là một Mục Sư yếu, lực công kích cũng không có bao nhiêu, người tiểu đội Thanh Qua chưa kịp chú ý đến cô ta, mà trong đội ngũ Tạo Hóa Trêu Người thì sẽ không có người giết cô ta, ‘vợ’ Tạo Hóa Trêu Người cho nên cô ta luôn ngây ngốc ở một bên, lúc này cô thả Ngân Lang ra, sắc mặt Thích Khách và Liễu Thanh Khê đại biến, trái lại trong mắt Tạo Hóa Trêu Người thì lộ ra vẻ mừng rỡ như điên:



“Mau đánh Kiến Hậu!”



Mấy người Thanh Qua lúc này đều bị hãm chân, tuy nói trong lúc nhất thời giết không chết bọn hắn, nhưng ai cũng không có biện pháp làm gì được ai, Kiến Hậu lúc này phải chết, nếu như Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành có ích một chút, giết chết Kiến Hậu, đồng thời đạt được vinh dự cùng ban thưởng chính là bọn họ.



Ai cũng không nghĩ tới, cái nữ Mục Sư nhu nhược này sẽ có được một sủng vật Sói.



Trong <> Yêu tộc Triệu Hoán Sư mới có thể triệu hồi ra trợ thủ giúp mình chiến đấu, hơn nữa Triệu Hoán Sư thực lực càng mạnh, ma lực càng cao, sức chiến đấu trợ thủ triệu hoán ra mới có thể lợi hại, thế nhưng mà trong trò chơi còn có một loại hệ thống sủng vật, nếu là có người vận khí nghịch thiên, có thể đạt được sủng vật, như vậy đồng dạng có thể triệu hồi ra sủng vật chiến đấu vì chính mình! Muốn nghĩ đến đến được cái sủng vật kia vận khí vô cùng tốt, dù sao quái vật càng về sau trí lực càng cao, thực lực càng cao, muốn triệu sủng vật cũng rất không có khả năng đấy, ai cũng không ngờ nữ Mục Sư sẽ có được một cái sủng vật Ngân Lang thoạt nhìn thực lực không kém.



Sủng vật giết chết Kiến Hậu, đồng nghĩa với việc Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành giết chết Kiến Hậu.



Nghe được Tạo Hóa Trêu Người kêu, Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành gật nhẹ đầu. Sai sử cự lang màu bạc, hô một câu: “Vượng Tử, đi!”
Lúc này chứng kiến Ngân Lang trở mặt, cô ta không có ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, còn xem Ngân Lang giống như ngày xưa cái con sủng vật dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời mình, nhìn nó muốn đả thương người, lại không nghe mình sai sử, lập tức trong lòng tức giận, hung dữ nhìn chằm chằm vào Bách Hợp.



Đệ Ngũ Tu bị Bách Hợp cướp đi vậy thì thôi, dựa vào cái gì mà chính sủng vật Sói của cô ta cũng muốn cướp đi? Cái con chó thậm chí ngay cả chủ nhân đều không nhận rồi, đi nghe lời của người khác, dưới sự phẫn nộ Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành vươn tay nắm chặt da lông dày đặc trên cổ Ngân Lang, cái này vốn là chỗ cô ta thích nhất, lúc này năm đầu ngón tay kéo cô ta kéo vào trong tay, cô ta bén nhọn phân phó: “Tao cho mày đi giết cô ta, con chó…”



Cô ta còn chưa nói dứt lời, Ngân Lang vốn đã nghe lệnh là tấn công Đệ Ngũ Tu, thế nhưng mà Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành đã ở trong ngực Đệ Ngũ Tu, lúc này lại bị cô ta mạo phạm, tuy nói cô ta là chủ nhân trước kia của Ngân Lang, nhưng lúc này gặp được lạc ấn Lang Vương, Ngân Lang đã phản chủ, động tác Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành lại để cho Ngân Lang không chút nghĩ ngợi, liền há to miệng, cắn một ngụm tới Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành.



Cái hơi thở kia đập vào mặt, Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành theo bản năng quay đầu đi, lộ ra cái cổ thon dài, Ngân Lang cũng không thương hương tiếc ngọc, ‘Oa ô’ một tiếng, hàm răng bén nhọn cắn vào trong cổ cô ra.



Máu tươi tức khắc văng khắp nơi, trong miệng Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành phát ra tiếng kêu hoảng sợ bén nhọn mà thảm thiết. Đời này cô ta sinh ở niên đại hòa bình, có rất ít người cảm nhận được cảm giác suýt chút nữa chết của cô ta.



Lúc hàm răng chui vào trong thịt, cái loại cảm giác này vô cùng thật, trong lỗ mũi Sói phát ra thanh âm nguy hiểm, cùng với hàm răng trắng lành lạnh, Sói thủy chung là Sói, dù là cô ta từng đặt cho nó tên như chó. Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành có thể tinh tường nghe được lúc da thịt ở cổ cô ta bị Ngân Lang lôi kéo phát ra tiếng ‘Híz-khà-zzz’ để cho người sởn hết cả gai ốc, cảm giác thống khổ từ bốn phương tám hướng kéo tới, thân thể không chỗ nào không đau.



Cái cảm giác quá mức chân thật từng làm cho cô ta cảm thấy vô cùng mới lạ với cảm giác trong trò chơi, lúc này lại mang cho cô ta cảm giác thống khổ vô cùng.



“Không!” Đệ Ngũ Tu chứng kiến cổ cô gái trong ngực mình bị Ngân lang một ngụm cắn đứt, cự lang vẫn còn nhai nuốt miếng thịt trong miệng, nuốt hai ba miếng lại cười toe toét miệng hướng tới hắn, hắn chứng kiến thân thể cô gái đã bắt đầu run rẩy, bởi vì mũ trò chơi phản ứng chậm hơn cabin trò chơi, cho nên đến giờ cô ta vẫn không bị bắn ra khỏi trò chơi.