Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1255 : Tình duyên Internet 38

Ngày đăng: 04:11 30/04/20


Thần lực của Emily biến mất rồi, bây giờ như cá nằm trên thớt, mặc kệ bà ta giãy dụa như thế nào cũng không thoát nổi tay của Bách Hợp. Liễu Thanh Khê tiến lên dùng thuật chữa trị cho bà ta, miệng vết thương nhanh chóng cầm máu, căn bản không chết được. Nghĩ đến bản thân là Đại tế tự của Thần tộc, lại bị mấy người này chơi đùa như thế, Emily hận nghiến răng nghiến lợi: “Kẻ hèn hạ.”



“Còn tốt hơn bà đột nhiên đánh lén.” Bách Hợp chẳng thèm để ý, nghe hệ thống nhắc nhở điểm phạm tội tăng lên cùng với tiếng cảnh cáo bên tai: “Bà nói ra cách giải phong ấn che dấu chủng tộc thìtất cả mọi người đều vui.”



Nếu như Bách Hợp dùng cái chết để uy hiếp Emily thì Đại tế tự của Thần tộc này chỉ sợ là không thèm để ý đến, nhưng lúc này Bách Hợp lại nói ra khỏi miệng cách nhục nhã tôn nghiêm của và ta, sau nửa ngày oán hận mà nói ra:



“Phương pháp cất dấu trong vùng đất Thất Lạc. Các người tự đi tìm.”



Bà ta vừa nói xong, tay của Bách Hợp đang để ở trên ngực cô ta cũng thả ra, Emily nhẹ nhàng thở ra, giơ tay lên giữ chặt lấy cổ áo của mình, một bộ dạng khẩn trương không thôi: “Hèn hạ!”



“Chỉ đùa với bà một chút, bà còn tưởng là tôi thật sự muốn thoát quần áo của bà sao?”



Nhớ tới hành động vủa rồi của Emily nhanh chóng đưa tay lên giữ cổ áo, Bách Hợp không nhịn được cười ‘Khanh khách’. Đều do Emily mà {điểm PK} của mọi người đều theo hướng từ từ đi lên, cô thực sự không muốn đem Emily ra ngoài diễu hành, nhưng không doạ bà ta thì trong lòng Bách Hợp không nhịn được: “Đều là đàn bà, cô có tôi cũng có. Không nghĩ tới gan Đại tế tự lại nhỏ như vậy, dọa một cái điều gì cũng nói hết.”



Bách Hợp nói ra lời này xong, sắc mặt Emily xanh trắng đen xen, hàm răng cắn chặt ‘Ken két’ rung dộng. Sau nửa ngày bà ta cố gắng trấn đinh: “Hừ! Vùng đất Thất Lạc có Medusha, các người đừng tưởng có thể lấy được đồ dễ như vậy. Đến lúc đó ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, không chết tại trong Thần miếu, thì cũng phải ở lại vùng đất Thất lạc không về được rồi.” Lời vừa rồi của Bách Hợp làm cho trong lòng Emily khó bình tĩnh nổi. Không nghĩ tời mình lại bị một người thường xem thường, thậm chí làm cho bà ta giật mình nói ra việc che dấu chủng tộc, tuy nói Bách Hợp cũng không thật sự muốn khiến bà ta mất mặt, nhưng Emily lại không nhận ân tình này.




“Ly Viên cậu tới đứng đó đi.” Để tránh đêm dài lắm mộng, Thanh Qua trước mắt không bị thua, nhưng đã sớm có ý định tiêu diệt thành chủ này nhanh chóng, miễn để kéo dài thời gian người chơi đến càng nhiều, chỉ sợ đối phó vị thành chủ này càng khó.



Thành chủ có tính công kích cao, phòng ngự sâu, Thanh Qua đã vài lần đâm đến áo giáp của y nhưng chỉ lưu lại vết thương nhẹ, không nguy hiểm đến tính mạng. Như vậy không phải là biện pháp tốt, nếu muốn giết thành chủ chỉ có dựa theo các nhược điểm cổ, con mắt để ra tay. Nhóm người Bách Hợp cùng Ly Viên nói vài câu, Ly Viên tuy chưa hiểu rõ ý tưởng nhưng vẫn tới đứng, Bách Hợp nhìn Liễu Thanh Khê: “Lát nữa anh dùng thuật chữa thương đánh tới mắt của thành chủ.”



Mục sư chữa thương chuyên dùng thuật trị liệu, nhưng cho dù là dùng kỹ năng dạng gì thì phải xem dùng ở chỗ nào. Khi phóng ra thuật trị thương sẽ tản ra ánh hào quang, nếu dùng trên mắt thì khi con mắt gặp phảo ánh sáng sẽ nhắm lại. Mọi người không nghĩ tới Bách Hợp lại phản ứng nhanh như vậy, không khỏi nở nụ cười âm hiểm.



“Đợi Thanh Qua bức lui thành chủ, Ly Viên thừa dịp lúc hai người tách ra rồi đánh lén thành chủ, Thứ Khách trốn ở bên kia.” Bách Hợp nói đại khái phương hướng, dù sao thành chủ gặp đánh lén, phản ứng đầu tiên hoặc là trốn hoặc chiến. Nhưng những người này đánh lén chỉ là tìm cơ hội cho Thanh Qua, cũng không phải muốn giết chết thành chủ. Ly Viên nghe xong lời này nhịn không được há mồm:



“Không phải giao hẹn quân tử trước sao? Giờ chúng ta lại đánh lén?”



“Quân tử cái đầu cậu!” Thứ Khách nghe xong câu này nhịn không được mà nói tục, bàn tay hướng tới cái ót (gáy) của Ly Viên mà vỗ: “Một khi bị bắt được đợi chúng ta chính là tù mọt gông, còn ước hẹn quân tử.”



“…” Liễu Thanh Khê ánh mắt co rút, không có mở miệng nói nữa, mọi người đều có vị trí và cương vị riêng. Thanh Qua vừa rồi cũng nghe được rõ ràng những lời của Bách Hợp, như mấy người nói tại lúc thành chủ giơ kiếm lên canh Thanh Qua nhảy lên chém tới hai người sức mạnh ngang nhau bị từng đợt lực bắn ra. Thành chủ có đồ trang bị đẳng cấp cao, thực lực không thấp, bị đẩy lui bảy tám bước, vừa vặn lọt vào chỗ Ly Viên đã đứng sắn ở phía sau chờ đợi.