Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1299 : Đảo tàn sát đẫm máu 27

Ngày đăng: 22:46 13/05/20


Edit: Jolly



Beta: Sakura



Tuy họng súng vẫn nhắm về phía Bách Hợp, không có giơ lên, điều này hiển nhiên là biểu lộ thái độ của anh ta.



Thái độ trước đó âm trầm, bây giờ lại cười ôn hòa chắc chắn đầu anh ta có vấn đề: “Cô nói đúng”



Vẻ mặt anh ta có chút vui vẻ nhẹ nhàng gật đầu, dường như lại nhớ ra cái gì thú vị: “Cô nói đúng, như vậy đối với hai chúng ta cũng không có ích lợi gì. Trước hết tôi xin tự giới thiệu, tên tôi là King, tôi nghĩ, chúng ta có thể tạm thời đình chiến sống hòa bình.”



Bách Hợp nghe thế, sửng sốt một chút, khóe môi khẽ nhếch nở nụ cười. Cô không ngờ rằng người mà trước đó cô luôn muốn tìm không tìm được, giờ lại dễ dàng chạm mặt như vậy. Nếu như anh ta không tự mình giới thiệu, cô sẽ cho rằng đây chỉ là khách hàng đặc biệt, mà sẽ không ghép chung cho rằng hắn là King người trong miệng ‘Tùy Ý tiên sinh’ hay nhắc tới.



Anh ta thoạt nhìn cũng không lớn tuổi, hơn nữa khí chất ôn nhã, quả nhiên nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, cô đúng là không ngờ, chủ nhân của đảo ác ma này sẽ là một người thanh niên trẻ tuổi.



“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Bách Hợp ngoài mặt đang cười, trong lòng lại sinh ra sát ý, King là một kẻ biến thái, lập nên đảo ác ma giết người như ngóe này, tai họa này, không thể tha.



Ngồi trên xe lăn sau khi nghe những lời này, khóe miệng cong cong: “Cô rất lợi hại, cũng rất tỉnh táo, vì sao cô không sợ?”
“Hiện tại đảo sắp nổ.” anh ta nói xong câu này, xa xa liền truyền đến âm thanh ‘Ầm ầm’ trầm đục, toàn bộ đảo nhỏ vì âm thanh này mà run rẩy, kể cả trên tàu nhỏ cũng chao đảo dự dội. Bách Hợp nắm chắc lan can mới ổn định cô thể. Anh ta trừng lớn mắt, dùng sức nắm chặt xe lăn: “Nghe xem, muốn dẫn nổ rồi, đảo sắp chìm rồi.”



“Tôi đã liên hệ trực thăng đến đây rồi, bây giờ a, không thể chậm trể nữa chúng ta mau rời khỏi đây, chúng ta tạm thời chung sống hòa bình, cho tới khi trực thăng an toàn rời khỏi.” anh ta nhanh chóng nói hết ý mình, từ màn hình cực lớn nhìn thấy, ‘Trưởng đảo tiên sinh’ không ngừng gọi vào bộ đàm, máy bộ đàm trên đùi anh ta không ngừng vang lên: “Ông chủ, tôi muốn nói chuyện với ngài.”



Nhìn qua cửa sổ thủy tinh phía sau lưng vị ‘Trưởng đảo tiên sinh’ kia, Bách Hợp có thể nhìn thấy ánh lửa bừng bừng cùng với tiếng nổ truyền đến, dưới lòng đất có gì đó ầm ầm vang lên, mặt đất chấn động. Màn hình nhanh chóng khôi phục lại trạng thái ảnh nhỏ, chỉ là lần này anh ta không quan tâm âm thanh tuyệt vọng sợ hãi, tiếng quát tháo bốn phía từ những hình ảnh nhỏ trong màn hình truyền đến.



Anh ta nhìn thoáng qua, lại thờ ơ tiếp tục nói: “Nhưng trước đó, chừng hai phút sau trực thăng đến đón tôi, à không, chỉ một phúc ba mươi giây thôi, trực thăng sẽ đến đây.”



“Cô có thể trốn thoát đuổi bắt của thủ vệ trên đảo, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian tranh đấu cùng cô.” Anh ta muốn rời khỏi hòn đảo này, trong tay hắn có súng, nếu như phát súng đầu tiên không giết được Bách Hợp, rất cá khả năng Bách Hợp sẽ cuốn lấy hắn. Hiện tại đảo nhỏ sắp nổ, nếu như hắn bị cuốn lấy nhất thời không lên được trực thăng, khả năng hai người đều chết ở chỗ này, “Cho nên tôi tạm thời cùng cô đạt thành hiệp nghị Hòa Bình, nếu như cô đồng ý, tôi cô lên trực thăng rời khỏi nơi này.”



Hắn muốn rời khỏi đây, ánh mắt Bách Hợp híp lại: “Anh muốn bỏ rơi toàn bộ người trên đảo này.” Lời này là khẳng định không phải nghi vấn, anh ta giang tay ra: “Không còn cách nào cả, người nhiều lắm, không đi hết.”



Người này tâm ngoan thù tạt, trên đảo mấy ngàn người, hắn nói bỏ là bỏ, trong lòng Bách Hợp phát lạnh, ý đồ suy nghĩ từ trên lầu xuống: “Nhưng trong số người này, những khách hàng thân phận cũng không tầm thường, chết nhiều người như vậy, ngươi không sợ sau khi trốn khỏi, về sau sẽ có người tìm ngươi tính sổ sao?”



“Không không không.” Anh ta nghiêng đầu nở nụ cười, lại nhìn đồng hồ, trên mặt lộ ra vài phần lo lắng: “Cô không nên di chuyển, chưa bàn xong, viên đạn trong tay tôi sẽ không cẩn thận bắn nát cái đầu đáng yêu của cô đấy.” Anh ta thở sâu một hơi, nhìn thấy bộ dáng Bách Hợp không để ý đến lời nhắc nhở của hắn mà đang từ từ đi xuống, trong mắt hiện lên vẻ hung ác nham hiểm: “Nơi này mỗi hình ảnh giết người, tôi đều giữ, đến lúc đó người lo lắng không phải là tôi, mà là những khách nhân đó.”