Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 133 : Ở trong bệnh viện tâm thần (hoàn)

Ngày đăng: 03:58 30/04/20


Hành động của hai người Dương Bách Hợp cũng lừa gạt những người khác, Dương Diệc Minh tự hiểu mình còn trẻ, lại vừa mới bước chân vào con đường làm quan, tuy muốn chiếm được trái tim của Bách Hợp, lại càng muốn có được toàn bộ nhà họ Dương, nhưng hắn lại sợ những anh em kết nghĩa khác đoàn kết lại công kích hắn.



Dù sao thì hắn cũng hiểu rất rõ đạo lý “súng bắn chim đầu đàn”, vì vậy vừa dụ dỗ Bách Hợp lặng lẽ qua lại với hắn, đồng thời cũng vừa ra vẻ ôn nhu lại vừa xa cách với Dương Bách Hợp. Thậm chí, để lừa bịp người khác, hắn còn chủ động quyến rũ người có lòng muốn tiếp cận hắn (Dương Tĩnh Dung) để làm bia đỡ đạn.



Ban đầu Dương Diệc Minh chỉ định gặp dịp thì chơi, nhưng sau khi Dương Tĩnh Dung sống lại, lại đặc biệt muốn tìm người nhà họ Dương báo thù. Kiếp trước ả cùng Dương Tĩnh Như tranh giành nửa đời người, cuối cùng lại biết lão già đó không coi cô là con gái, cho nên rơi vào kết cục giỏ trúc múc nước, xe công dã tràng. Đáng sợ hơn chính là kẻ vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối- Dương Diệc Nho. Cuối cùng người nhà họ Dương đều chết trong tay hắn. Sau khi sống lại, Dương Tĩnh Dung đã không muốn tới nhà họ Dương lần nữa rồi, nhưng ả lại không cam lòng vì kiếp trước đã chết thê lương, bởi vậy ả cũng chuẩn bị trả thù giống Dương Diệc Nho.



Tuy chết ở dưới tay Dương Diệc Nho, nhưng bởi vì gã đàn ông này quá mạnh mẽ, Dương Tĩnh Dung biết mình không phải là đối thủ của hắn, trước khi chết ả lại nhìn thấy thủ đoạn gọi cổ thần kỳ của gã, bởi vậy sau khi sống lại ả lại nghĩ cách hợp tác với gã đầu tiên, ả lợi dụng Dương Diệc Minh để tới gần gã, cũng là bởi vì biết kiếp trước Dương Diệc Minh là gã đàn ông mà Dương Bách Hợp thích nhất.



Chẳng phải Dương Thiên Thành thích con gái tâm can bảo bối của lão nhất sao, đã vậy ả sẽ phá hủy cô ta, để cho Dương Thiên Thành đau đến không muốn sống. Chẳng phải ở kiếp trước Dương Bách Hợp đã giành được sự yêu mến của anh Diệc Minh sao, lần này ả sẽ khiến cho Dương Bách Hợp phải nếm mùi vị bị Dương Diệc Minh phản bội.



Tất cả những chuyện này đều là Dương Diệc Nho dùng thủ đoạn hỏi ra được. Ngày đó Dương Tĩnh Dung không biết ả đã bị trúng cổ độc của Dương Diệc Nho, ả đã trút hết tất cả mọi bí mật sâu trong đáy lòng ả.



Mà dẫu sao Dương Tĩnh Dung cũng là con gái của Dương Thiên Thành. Ả lại lợi dụng sự tiện lợi của việc trọng sinh, biết Dương Diệc Minh thích loại phụ nữ như thế nào, sau lưng lại học tập không ít, dễ dàng quyến rũ Dương Diệc Minh, khiến gã quên mất Dương Bách Hợp, cũng yêu ả sâu sắc, thậm chí còn vì ả mà lợi dụng tình yêu của Dương Bách Hợp với gã, cho cô ăn uống đồ đã bị bỏ thuốc, để cho tình trạng nhìn thấy ảo giác của cô càng ngày càng nhiều, hàng đêm ngủ không yên giấc, ở trong phòng, đôi khi ả lại cho phát những đoạn ghi âm cổ quái âm trầm, lại phối hợp với cổ tơ hồng mà Dương Tĩnh Dung trộm được từ chỗ Dương Diệc Nho, hai người hợp mưu dùng Dương Thiên Thành dọa cho Dương Bách Hợp gần chết.



Cuối cùng mục đích của Dương Tĩnh Dung cũng đạt được, ả dọa Dương Bách Hợp sợ gần chết, thành công dọa Dương Bách Hợp sợ vỡ mật. Lúc Dương Bách Hợp cầu cứu Dương Diệc Minh, lúc cô nói với hắn sự sợ hãi trong lòng, lại không biết người đàn ông cô yêu và tin tưởng lại chính là hung thủ, cuối cùng cô bị Dương Diệc Minh dẫn dắt, khiến cô tưởng cô bị bệnh tâm thần thật. Một khi có lỗ thủng trong tư tưởng, giống như virus có cơ hội xâm lấn, Dương Bách Hợp vốn kiên  định cho rằng mình là người bình thường, nhưng một khi sự hoài nghi và phủ định bản thân xuất hiện ở trong lòng, thì không thể nào lái đi được.



Mang theo sự chán ghét cùng với sự không tin tưởng bản thân, cô bắt đầu cảm thấy có khi nào cô đã bị bệnh rồi không, giống như Dương Diệc Minh đã nói, phải uống thuốc điều trị? Ngay từ lúc cô bắt đầu cho rằng mình đã bị bệnh, muốn quay lại đã không còn đơn giản nữa rồi. Cô bị đưa vào viện tâm thần, trước kia cô tin tưởng Dương Diệc Minh bao nhiêu thì bây giờ gã muốn hại cô lại dễ dàng bấy nhiêu. Sau khi cô vào viện tâm thần, kết cục là gì chính Dương Diệc Nho cũng không biết, dẫu sao kiếp trước của Dương Tĩnh Dung là kết cục bi thảm của ả, mà không phải là kiếp này sau khi trọng sinh lại thành công.



Nghe xong tiền căn hậu quả, Bách Hợp thấy vẻ mặt của Dương Diệc Nho càng ngày càng lãnh đạm, cô rất rõ, trong nhà tổng cộng có gần ba mươi người, trừ bỏ chín người cô mang đến, hiện tại anh em kết nghĩa nhà họ Dương còn chín người, trừ Dương Diệc Phong đã chết cùng Dương Thiên Thành phải chết không thể sống, còn có một luật sư lão tín nhiệm ra, còn lại tất cả đều là đám người vệ sĩ.



Hiện tại Bách Hợp đã không còn đường lui, thời gian của cô quá ngắn, thời gian không đợi người. Loại tình tiết có chí ắt thành công không thể xuất hiện ở đây, giờ đây nếu cô tiếp tục liều mạng, có khả năng chỉ liên lụy tới người khác mà thôi.




Lý Duyên Tỷ nhìn thấy vẻ mặt của cô là biết chắc chắn cô đang sốt ruột rồi, không khỏi khẽ mỉm cười, phất tay áo một cái, sau lưng anh ta đột nhiên xuất hiện một cái ghế, anh ta thoải mái ngồi lên trên, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ôn hòa nói:



“Cô làm không tệ.”



Bách Hợp đáp lại một tiếng, cúi đầu nhìn chằm chằm chân của mình, thấy cô không cò kè mặc cả, anh ta cũng không hờn dỗi, bất mãn. Mặc dù Lý Duyên Tỷ thích cô thức thời, nhưng lúc này không khỏi thấy lúng túng khó xử, chẳng qua mình cũng chưa từng có kinh nghiệm dỗ dành người khác, bởi vậy chỉ nhìn nhìn Bách Hợp, sau đó vô thanh vô tức biến ra một cái ghế khác: “Cô cũng ngồi xuống đi.”



“Không cần, tôi đứng là được rồi.” Bấy giờ Bách Hợp mới mở miệng nói chuyện với hắn, Lý Duyên Tỷ thầm thở phào một hơi, sau đó đưa mắt nhìn một cái, trong mắt hiện lên một chút u ám: “Tôi biết, nhiệm vụ lần này, tôi không nói rõ với cô là tôi sai, suýt nữa thì gây nguy hiểm cho cô, coi như là tôi có lỗi với cô.” Anh ta chủ động mở miệng nói xin lỗi, không có “chết cũng không thừa nhận”, ngược lại, lại khiến cho ấn tượng của Bách Hợp với anh ta tốt hơn một chút, cũng không tiếp tục bất mãn như lúc đầu nữa, nghĩ lại Lý Duyên Tỳ cũng đã giúp đỡ mình vài lần, cũng có chút ngượng ngùng, nói:



“Thật ra thì cũng không phải là lỗi của anh, đây vốn là việc tôi phải làm…” Bách Hợp nói xong, lại cảm thấy có chút không đúng, rõ ràng là lúc đầu cô cảm thấy có chút hoảng sợ khi nghĩ lại, sao bây giờ lại trở thành cô giải thích nguyên nhân với Lý Duyên Tỷ, Bách Hợp trầm mặc một lúc. Thực sự là cô không biết vốn dĩ anh ta đã là một người phúc hắc như vậy, chỉ là vừa rồi đã tự mình mở miệng nói như thế, cô cũng không phải thiếu nữ hai mươi tuổi kiêu ngạo, mà cho dù có phải, cô cũng không được chiều chuộng như vậy. Lúc này đã làm từng làm nhiều nhiệm vụ, lại sống bao nhiêu năm, giờ bảo cô đúng lý rồi không tha người, cô không làm được. Bách Hợp chỉ cảm thấy buồn bực muốn chết, cơn tức cứ quanh quẩn trong lòng.



Lý Duyên Tỷ thấy khuôn mặt cô xanh trắng đan xen, nín cười nói:



“Lần này do xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, lúc đưa cô kịch bản thì xảy ra, mà cô cũng biết rồi đấy, không phải lần nào cũng có thể nhận đủ 100% nội dung, chỉ cần xuất hiện nhân tố không thể khống chế được, cho dù không phải là con người gây ra, cũng có thể khiến cho cô không thể tiếp nhận đầy đủ ký ức và nội dung kịch bản. Cho nên lần sau hãy cẩn thận một chút.” Nói xong, Bách Hợp nghĩ tới nhiệm vụ lần này, cũng buồn không nổi: “Vậy có thể thay đổi tình huống không?” Lúc này cô cũng không bày ra vẻ mặt buồn bực nữa, ngược lại hỏi chuyện quan trọng nhất: “Lần này không có kịch bản, tôi cũng không biết có thể hoàn thành nhiệm vụ được không…”



“Đã hoàn thành, chúc mừng cô.” Nghe được câu khẳng định này, Bách Hợp mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô còn nhiều chỗ không hiểu, Lý Duyên Tỷ như biết trong lòng cô đang nghĩ gì, mỉm cười phất vạt áo, anh ta cúi đầu, trong nháy mắt  ánh mắt hắn lãnh đạm, mang theo một loại tựa như xa hoa, lại như độc lập, cùng với thanh lãnh bên ngoài ồn ào, kết hợp với khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm của mình, đối với phụ nữ, quả thực là vô cùng có lực sát thương.



“Dương Bách Hợp bị người yêu bán đứng, hãm hại, nhốt vào bệnh viện tâm thần, cuối cùng bị điên mà chết, thực ra thì cô ta không thể sống quá 25 tuổi, lúc chết không đau đớn, nhưng đúng vào ngày Dương Thiên Thành chết nên cô ta không cam lòng. Tình hình thì cũng không khác Dương Diệc Nho nói là bao, là cô ta hận Dương Tĩnh Dung quyến rũ người yêu của mình, lại không cam lòng bị người mình yêu và tin tưởng sâu sắc bán đứng, lại thêm cảm giác có lỗi với Dương Thiên Thành. Điểm khó khăn nhất của nhiệm vụ lần này là lúc Bách Hợp vừa xuất hiện ở bệnh viện tâm thần, đến bệnh viện này sợ là không bằng ngồi tù, ít nhất thì khi ngồi tù còn được đi ra ngoài một ngày, nhưng sau khi trở thành bệnh nhân tâm thần, lại còn bị người ta hãm hại, không thể nào cho cô đi ra ngoài, thuốc an thần và ma túy liều lượng cao đủ khiến cho người ta phát điên, cho nên người thực hiện nhiệm vụ này rất dễ thất bại ở giai đoạn này.”



Lúc phát hiện không thấy đường đi, rất nhiều người lựa chọn bỏ qua, cũng chỉ có cô nương Bách Hợp ngốc mới có thể biết trên núi có hổ, lại vẫn kiên nhẫn đi lên, hơn nữa còn có thể hoàn thành nhiệm vụ. Lý Duyên Tỷ không muốn thấy Bách Hợp thất bại, nhưng khi thấy cô hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này, trong lòng vẫn có rất nhiều cảm xúc.