Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 138 : Lật người khỏi cảnh khốn cùng (5)

Ngày đăng: 03:58 30/04/20


Edit: Sakura



“Đùng” khiến cho ván cửa lay động hai cái, tro bui rơi xuống theo, mẹ Lục lại đau lòng ván cửa nhà mình, nhưng nghĩ tới những lời Bách Hợp nói thì bà đi phăm phăm tìm con trai rồi nói hết ra. Lục Thiếu Quan nghe thấy thế thì nghĩ tới lúc trước ở trong trường học Uông Bách Hợp rất nổi tiếng, đã xinh đẹp tính tình lại tốt, gia thế cũng không kém, người như thế sẽ không khiến người khác có cảm giác khó với tới, lại kiểu con gái rượu nên thành đối tượng chọn vợ, hơn nữa giáo sư Uông dạy học nhiều năm học trò khắp thiên hạ, nói không chừng cũng có người thích Bách Hợp.



Trên thực tế trong trường học hoa khôi không phải là Bách Hợp nhưng có rất nhiều người theo đuổi, với lại thành phố cũng không để ý vấn đề trinh tiết như trước kia nữa.



Tuy không biết tại sao lúc trước Uông Bách Hợp lại chọn hắn  nhưng đàn ông đều thích cạch tranh đấy, không có người tranh đoạt với hắn thì ăn thịt rồng cũng không bằng bánh bột ngô, chỉ khi nào có người tranh đoạt với hắn, Lục Thiếu Quan lập tức cảm thấy trong lòng khó chịu, trên mặt hắn bỏng rát âm thầm hơi hối hận mình không nên nghe lời mẹ mang Bách Hợp về quê làm đám cưới, nếu thật khiến cho cô ấy  không thoải mái mà ghét bỏ mình thì sau này cô ấy muốn ly hôn thì biết làm sao giờ.



Cô ấy không phải là người ở quê mình, cho dù người ta nói lời ong tiếng ve thì cũng không phải chịu tội, còn mình lại là người ở đây, ai mà không biết mình đỗ đại học ở thủ đô? Sau này nhỡ bị con gái thành phố bỏ thì sẽ bị người trong thôn chê cười. Cho dù Bách Hợp chỉ nói đùa thì cũng vô cùng mất mặt, Lục Thiếu Quan thở dài cúi thấp đầu xuống không nói chuyện, mẹ Lục đẩy hẳn: “thằng cả, con nhìn rõ loại đàn bà không coi trọng chồng mình, sớm biết thế lấy con gái trong thôn còn hơn, hàng ngày biết hầu hạ con.”



Mẹ Lục nói lảm nhảm khiến cho Lục Thiếu Quan phiền não: “Mẹ, con chướng mắt con gái trong thôn, về sau đừng có nói nữa, huống chi con gái trong thôn có cho mẹ nhiều tiền như thế không?” Lục Thiếu Quan vô cùng khó chịu, trước mặt bạn bè hắn là người thật thà hiền lành nhưng người hiền lành cũng chướng mắt những cô gái nông thôn lôi thôi lếch thếch, suốt ngày đi chân đất theo đuôi đàn ông, nói năng còn thoải mái hơn cả đàn ông. Tuy có cần cù chăm chỉ nhưng không tốt, không có văn hóa mang theo người hắn ngại mất mặt, huống chi về sau hắn muốn làm việc ở thủ đô chứ không phải ở quê.



Bị con trai quát lại, bà lại nghĩ tới Uông Bách Hợp cho mười vạn nên bà ta không nói nữa, bà dựa vào mười vạn này mà trong hai năm qua sống rất dư giả, nhắc tới chuyện khác bà ta còn có thể giải thích nhưng nói đến tiền nong thì mẹ Lục liền không nồng nhiệt nữa:”Đúng rồi, lần này cô ta về đưa một vạn chỉ sợ không đủ dùng, phải làm tiệc rượu nữa con bảo cô ta cho một vạn nữa đi.”
“Có chuyện gì thế?” Lục Thiếu Quan còn chưa ngồi ấm chỗ đã nghe thấy Uông Bách Hợp ở  ngoài hét gọi hắn, lúc hắn đi ra còn thấy cánh tay của mẹ Lục còn chưa buông xuống, lại thấy vẻ mặt Bách Hợp không tha thì trong lòng rất mệt mỏi buồn phiền.



“Mẹ, có chuyện gì thế?” Hắn không dám gọi nương khiến cho Bách Hợp càng hiểu rõ tính cách người đàn ông này, trong lòng không khỏi cười lạnh hai tiếng, trên mặt càng kiêu căng hơn.



“Mẹ anh dám đánh tôi, Lục Thiếu Quan anh là đồ vô dụng, ngay cả vợ cũng không bảo vệ được, tôi lấy anh để làm gì? Ly hôn!”



Bị Bách Hợp mắng trước mặt mọi người thì Lục Thiếu Quan rất xấu hổ nhưng lúc này hắn lại không dám nổi giận rồi kéo tay Bách Hợp: “Vợ à, mẹ anh không hiểu chuyện, em từ từ nói với chồng, làm gì nói khó nghe thế.” Vừa mới bày tiệc mà Bách Hợp đòi ly hôn thật quá tùy hứng, trong lòng Lục Thiếu Quan điên tiết nhưng cũng không dám làm gì Bách Hợp, đành phải dỗ ngọt bóc đậu phộng cho Bách Hợp ăn, lúc này Bách Hợp mới nhìn sắt mặt tức giận của mẹ Lục rồi đắc ý ngồi xuống.



Người xung quanh nhìn chằm chằm vào Lục Thiếu Quan nhưng lúc này hắn chẳng quan tâm, dỗ xong Bách Hợp thì tính sau, mẹ Lục thấy tình huống này thì mặt đen lại, nếu hôm nay không chân được Uông Bách Hợp thì bà hiểu về sau bà sẽ không chen được vào giữa hai vợ chồng này nữa.



Tuy nói mẹ Lục không được người ta dạy dỗ tâm kế  nhưng bà ta sống ở nhà họ Lục vài chục năm đã thu được rất nhiều kinh nghiệm, bà định ra oai với Bách Hợp nhưng lại không thành, sau này mình cũng không lên mặt được với Bách Hợp. Bà phải hưởng phúc của con trai, muốn con dâu thành phố này phải hầu hạ bà, đưa tiền cho bà.