Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 142 : Lật người khỏi cảnh khốn cùng (9)
Ngày đăng: 03:58 30/04/20
Edit: Sakura
Thủ đô tất đất tất vàng, nhà họ Lục là cái tình cảnh gì thì trong lòng Bách Hợp rõ nhất, ngay cả lôi hết tiền lúc trước đã lừa nguyên chủ ra thì cũng khôngbằng một phần mười tiền đặt cọc, thế mà giờ hắn đề nghị mua nhà thì có nguyên nhân sâu xa rồi.
Bách Hợp cười lạnh hai tiếng trong lòng rồi nghĩ tới trong câu chuyện Lục Thiếu Quan sau đó luôn lên mặt với Uông Bách Hợp cuối cùng Uông Bách Hợp cầu hắn chuyển ra ngoài mua nhà, rồi mẹ Lục mặt dầy tỏ vẻ mẹ chồng hiền từ trước mặt nguyên chủ thì nàng giật mình, gật đầu đáp ứng: “Cũng được, mua nhà đi.”
Thấy cô đồng ý dứt thoát thì Lục Thiếu Quan sáng ắt lên rồi nở nụ cười tươi tắn , giống như hắn rất hài lòng thái độ sảng khoái của Bách Hợp vừa định nói chuyện thì Bách Hợp đã hỏi tiếp: “Nhà anh có thể ra bao nhiêu tiền?”
Lục Thiếu Quan nghe thấy thế thì sắc mặt khó chịu: “Tiểu Hợp, anh nghĩ rằng em khác đàn bà khác sẽ không nói đến chuyện tiền nong, em khiến anh quá thất vọng.”
“Tôi cũng thấy anh khác đàn ông khác nhưng không nghĩ rằng anh lại là người thích ăn cơm chùa, thế nào Lục Thiếu Quan, cưới vợ cũng không lấy ra tiền, giờ mua nhà cũng để tôi mua? Anh ở rể luôn nhà họ Uông đi, như thế việc mua nhà cũng không cần anh phải vất vả nữa.” Bách Hợp đứng dậy hất tóc ra sau không quản xem Lục Thiếu Quan thế nào tự đi xuống lầu.
Lưu lại mình Lục Thiếu Quan tức giận chết mất, hắn nắm tay lại cứ nới lỏng rồi lại xiết chặt lại, giờ phút này hắn chưa bao giờ tức giận như thế, hắn đã chịu đựng đủ rồi, tuy nói phòng ở nhà họ Uông không nhỏ cũng đủ cho hai vợ chồng ở. Thế nhưng Uông Chính và Bách Dung đối xử với hắn cũng không nhiệt tình, ở trong nhà này hắn không làm chủ được cho nên muốn mua nhà chuyển ra, Lục Thiếu Quan học bất động sản thì cũng biết rõ vài năm nữa giá nhà có khả năng tăng lên, nếu có thể mua nhà ở thủ đô thì sau này hắn không làm việc nữa thì cũng có tiền.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Bách Hợp, Lục Thiếu Quan gào thét hung hăng nhưng sau đó vẫn phải ăn nói khép nép cầu hòa, hắn ngăn cản Uông Chính và Bách Dung lại rồi cầu khẩn xin lỗi, cuối cùng còn quỳ xuống, nghĩ tới con gái hiện nay đã kết hôn coi như sau này muốn ly hôn thì cũng không thể hành động theo cảm tính được, bởi vậy mới cho hắn vào nhà, từ sau đó Lục Thiếu Quan trầm mặc hơn, cũng không hung hăng càn quấy như trước nữa, đợi sau khi nhà tân hôn lắp đặt thiết bị xong thì Bách Hợp mới cùng Lục Thiếu Quan chuyển vào nhà mới.
Vừa mới chuyển vào nhà mới thì mẹ Lục như tiên đoán được, Bách Hợp chân trước mới bước vào nhà thì chân sau đã thấy bà cầm ổ gà chạy tới thủ đô rồi.
Trước kia lúc Bách Hợp và Lục Thiếu Quan kết hôn ở thủ đô thì bà ta cũng không đến, chắc sợ phải nhìn sắc mặt vợ chồng Uông Chính. Nói thật bởi vì sợ tốn tiền và cũng không nể mặt Uông Bách Hợp, do nguyên chủ quá mền yếu nên không có chú ý tới điểm này.
Đúng lúc này Lục Liên và Lục Quân được nghỉ hè nên hai anh em cũng đi theo, người trong thôn không có điện thoại nên cũng không thông báo cho Bách Hợp một tiếng mà báo cho Lục Thiếu Quan, đợi đến lúc Bách Hợp tan tầm về nhà thì mới phát hiện sàn nhà loạn cả lên, về phòng mình thì thấy cửa phòng mở toan còn Lục Liên đang ngồi ở bàn trang điểm của mình còn tủ quần áo của mình bị lục tung lên, Bách Hợp tức giận nói”Đi ra ngoài!!”
Lục Liên nhìn thấy Bách Hợp nhưng không thèm nhúc nhích, rồi kéo cái miệng đỏ chót ra nói: “Đây là nhà của anh tôi, tôi thích ở bao lâu thì ở, chị dựa vào cái gì mà đuổi tôi.”
“Cút ra ngoài!” Lục Liên bị Bách Hợp quát khiến cô ta hoảng sợ, cây son đang bôi trên môi cũng bị gãy ra, cô ta đứng dậy ném đồ đạc ra rồi khóc chạy ra ngoài,” Mẹ, chị dâu bắt nạt con.”