Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 144 : Lật người khỏi cảnh khốn cùng (11)

Ngày đăng: 03:58 30/04/20


Edit: Sakura



Bách Hợp nói xong khiến Lục Liên chấn động, lập tức bắt chước trong TV nói ra một tràng, nhớ lại trong câu chuyện kia thì Bách Hợp biết rõ tính cô ta, bởi vậy mới cười cười nói nói, mẹ Lục ngồi một bên đang lấy móng tay cậy thức ăn thừa ở trong răng: “Đáng học thì không học , lại đi học mấy thứ vớ vẩn này.”



“Vớ vẩn gì? Đây chính là kiếm tiền đấy. Con bà ăn uống không cần tiền chắc? Hắn lái xe còn mất tiền, một tháng phí dầu xăng xe bà tưởng nhặt được à?” Bách Hợp cãi lại một câu, lúc trước Lục Thiếu Quan dùng danh nghĩa đi làm dụ dỗ Uông Bách Hợp mua xe cho, chỉ là mấy tháng trước hắn chiến tranh lạnh với Bách Hợp nên không có tiền lái xe, hàng ngày phải đi giao thông công cộng, giờ hắn nhận lỗi với Bách Hợp nên Bách Hợp bao cả tiền sinh hoạt nên hắn còn mấy trăm đồng, thi thoảng sẽ lái xe.



Hiện tại bị người nhà vạch mặt thì hắn rất xấu hổ nhưng vẫn cố nén không nói lời nào. Bách Hợp nhìn hắn cười một cái: “Huống chi tôi ném 300 vạn vào thị trường chứng khoán hiện tại mới hơn một tháng mà đã có hơn 400 vạn sắp được 600 vạn rồi.” Cô muốn đào bẫy cho mẹ Lục chui vào, lúc trước mẹ Lục lừa Uông Bách Hợp lấy đi 10 vạn lại còn tham định đòi thêm, Bách Hợp muốn báo thù thay nguyên chủ, sẽ không dễ dàng buông tha cho người tạo thành tổn thương lớn cho nguyên chủ.



“600 vạn??” Đối với mẹ Lục mà nói 10 vạn đã là số tiền rất lớn, cả đời bà chưa bao giờ cất được hai vạn, về sau lấy vô vàn lý do đòi tiền Uông Bách Hợp thì bà mới có tiền. Thế nhưng mẹ Lục không ngờ nhà họ Uông còn giàu hơn bà nghĩ.



Bà đã ở thủ đô vài tháng cũng biết nhà cửa rất đắt. Nhà Bách Hợp rộng hơn 100m2, chỗ này là chung cư cao cấp nổi tiếng, bà đã bí mất tính qua phải có bẩy tám trăm vạn mới mua dược, ngay cả tiền đặt cọc đã 200-300 vạn rồi.



Lúc ấy nghe trăm vạn đã là con số trên trời rồi, mẹ Lục từng tưởng tượng nếu như nhà này là của nhà họ Lục thì tốt biết mấy. Bà chưa từng chết tâm muốn vào nhà này ở, để cho bà dưỡng lão ở đây sống cũng không uổng phí. Tưởng là con số trên trời giờ đây mẹ Lục phát hiện trong miệng Bách Hợp nói cô ta còn có 600 vạn, nhất thời mẹ Lục choáng váng bờ môi run rẩy không nói ra lời.
Đây là công việc đâu tiên của hắn, trong câu chuyện thì đây chính là khởi điểm của hắn, hắn làm việc chăm chỉ, lại có dã tâm nên hắn phất lên như diều gặp gió làm đến chức phó tổng giám đốc, về sau bị công ty nước ngoài mời chào nhân tài mới thôi, từ nay về sau một bước lên mây.



Hiện tại Lục Thiếu Quan trầm mê cổ phiếu mà buông tha cho cơ hội này, thấy Bách Hợp thắng được mấy trăm vạn mà từ chức nên hắn cũng từ chức. Thì Lục Thiếu Quan nghĩ chỗ này không lưu gia thì có chỗ lưu. Hắn chỉ cần tồn đủ 100 vạn thì mở công ty, mình làm chủ không cần xem sắc mặt người khác nữa.



Bách Hợp thờ ơ lạnh nhạt xem Lục Thiếu Quan đầu tư cổ phiếu, lúc đầu tích lũy được hơn 40 vạn thì hắn toàn bộ ném lại thành hơn 50 vạn thì cũng cách thị trường chứng khoán sụp đổ cũng không xa.



“Mẹ tôi ở bên ngoài bất tiện” Cũng không biết có phải gần đây đầu tư cổ phiếu kiếm được tiền nên lúc Lục Thiếu Quan nói chuyện thì eo cũng thẳng, hắn cũng không phải ẩn nhẫn Bách Hợp nữa, nói chuyện mang theo giọng điệu sai sử.”Cô dọn dẹp phòng cho bọn họ.”



“Nghĩ hay lắm” Bách Hợp không khách khí cắt đứt lời hắn nói cố kích thích hắn:”Anh có bản lĩnh thì mua nhà đi, đừng có mà kéo đến nhà tôi ở, cửa sổ cũng không có.”



Sắc mặt Lục Thiếu Quan âm trầm xuống, gần đây hắn có 60 vạn, hắn đang định kiếm một vố tồn được 100 vạn thì sẽ dừng, thế mà lúc này Bách Hợp còn quậy , chẳng lẽ cô ta cho rằng không có cô ta thì không được? Ngẫm lại hai người quen biết nhiều năm qua, tuy nói Uông Bách Hợp vẫn luôn nhân nhượng hắn nhưng Lục Thiếu Quan đứng trước mặt cô thì vẫn luôn tự ti, cô thấy lúc mình chán nản, thấy mình ăn mặc rách nát, cũng thấy mình làm thêm kiếm tiền học phí.