Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 157 : Đường Bá Hổ điểm Thu Hương (4)

Ngày đăng: 03:58 30/04/20


“Ai Tiểu Ca, sáng sớm mà ngươi ở chỗ này bán mình chôn cha, có phải mang điềm xấu tới hay không hả?” Thu Hương không nhịn được cau mày quát tháo, Bách Hợp khiếp sợ nhìn nàng một cái, cái lời kịch này chính là của mình ah, lần đầu tiên nguyên chủ nói chuyện với Đường Bá Hổ, là vì nàng mở miệng trước, cho nên về sau nàng còn dương dương tự đắc rất lâu, hôm nay lời kịch lại bị Thu Hương đoạt đi, hiện tại nàng còn muốn nói cái gì chứ?



Đường Bá Hổ đang khóc, lại nhìn thấy Bách Hợp, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ: “Vị đại tỷ này, có phải chúng ta đã gặp nhau ở chỗ nào rồi không?”



Gân xanh  trên trán Bách Hợp lại nhảy, mãi sau nói : “Ai là đại tỷ của ngươi ah, ai đã gặp mặt ngươi?”



“Tiểu thư, bộ dạng này dung mạo này, cho dù hóa thành tro ta cũng nhận ra ah. . .” Đường Bá Hổ đang nghi hoặc thì đột nhiên nhớ ra, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn: “Ngươi là lần trước tại chùa. . .” Nghe tới đây, Bách Hợp vô cùng khẳng định Đường Bá Hổ đã nhận ra nàng, nàng rất sợ lát nữa Đường Bá Hổ nói ra bản thân bị hòa thượng nhận định là sắc lang mà đạp bay, lúc trước Thu Hương vừa mới thấy nàng bị Võ Trạng Nguyên quăng, nếu như hôm nay có thêm đồn đãi này nữa, như vậy nàng không thể hoàn thành nhiệm vụ này!



“Ngươi câm miệng!” Bách Hợp cảnh cáo trừng Đường Bá Hổ, liếc nhìn Thu Hương, ôm theo làn váy nhanh tới chỗ Đường Bá Hổ: ” Nếu ngươi dám nói ra, ngươi nghĩ lại đi lúc ở chùa ngươi đến gần Thu Hương cũng bị đá ra ngoài, ngươi không muốn làm cho nàng nhận ra ngươi đi?”



Đường Bá Hổ bắt đầu còn vẻ mặt muốn cười, lúc này bị Bách Hợp nhắc nhở, xác thực nhớ tới mình cũng bị hòa thượng đạp ra ngoài, lúc này hướng Bách Hợp đưa mắt liếc ra ý, lặng lẽ nói câu: “Đã hiểu!”




Mấy tháng nay Bách Hợp đã thay đổi, nàng không có thoa bột gạo nữa, mỗi đêm đều kiên trì không ngừng làm mặt nạ, lúc này hiệu quả liền hiện ra, dưới ánh trăng làn da trắng nõn rất nhiều, dịu dàng hơn trước, da thịt mịn màng như làm từ nước vậy.



Nàng đã không còn thần thái chán nản như hắn nhìn thấy tại chùa mấy tháng trước, tuy nói tư sắc bình thường, nhưng ở đầu lông mày lại lộ ra vài phần lãnh đạm, bờ môi trắng nhạt trông rất mềm mại, lúc này coi như là không kiên nhẫn môi mân lên, cũng có một loại cảm giác quật cường. Không biết có phải do tướng tùy tâm sinh ra, nguyên bản Thạch Lưu lộ khí chất hèn mọn bỉ ổi tục tằng, lúc này bởi vì nguyên nhân thay đổi cái linh hồn, ngược lại cũng hiện ra vài phần cảm giác thanh lịch.



Nếu như không có mấy tháng trước tại chùa đã từng gặp bộ dáng kia, chỉ sợ Đường Bá Hổ thấy Bách Hợp hiện tại chỉ cũng không kinh diễm nhiều, có thể hết lần này tới lần khác chính là bởi vì trước kia chứng kiến bộ dáng nàng chật vật, lúc này lại thấy thần thái sạch sẽ thanh lịch, nhìn rất thuận mắt. Bởi vì nguyên nhân luyện công phu mấy tháng, dáng ngườiBách Hợp cao lên chút ít, Thạch Lưu vốn hơi gầy, lúc trước luôn mặc xiêm y có màu sắc lòe loẹt, bởi vậy càng lộ ra dáng người khô queo nhỏ gầy.



Lúc này Bách Hợp thay đổi quần áo phù hợp với mình, mộc mạc nhưng lại toát ra vài phần xinh đẹp. Nàng đã làm nhiều lần nhiệm vụ, biết mình thích hợp mặc cái gì và đeo cái gì, lúc này mới mặc như vậy, hơn nữa nhờ thuộc tính giá trị ảnh hưởng, ngắn ngủn mấy tháng đã khiến Thạch Lưu thoạt nhìn xinh đẹp hơn nhiều.



Trong lúc nhất thời Đường Bá Hổ giống như có chút không dám cùng Bách Hợp không kiêng kỵ gì vô tư đùa giỡn như trước, nhìn thấy Bách Hợp âm trầm trừng hắn, không khỏi rụt rụt chân, cẩn thận từng li từng tí nói: “Ta chỉ muốn hỏi Thạch Lưu tiểu thư, có biện pháp nào giao bức vẽ này cho Thu Hương tiểu thư mà thôi!” Người ta hỏi không phải chuyện củaVõ Trạng Nguyên, Bách Hợp nghĩ lúc nãy mình nổi nóng hỏi, Bách Hợp hơi xấu hổ, Đường Bá Hổ lại hỏi: “Không biết Võ Trạng Nguyên và Thạch Lưu tiểu thư xảy ra chuyện gì, có thể nói với tiểu đệ. . .?”