Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 160 : Kính Hà Long Vương báo thù (1)
Ngày đăng: 03:58 30/04/20
Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Nhiệm vụ lần này hoàn thành thật khó hiểu, vốn tưởng rằng đã ‘Sơn cùng thủy tận’, ai ngờ lại ‘Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’. (*)
(*) Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rũ hoa cười lại gặp làng): ý là tưởng đã cùng đường hết hy vọng, ai ngờ lại tìm được lối thoát.
Trong Không gian, Lý Duyên Tỷ mỉm cười nhìn bóng người Bách Hợp dần dần xuất hiện trong Không gian, trong mắt hiện lên nét dịu dàng: “Chúc mừng, nhiệm vụ hoàn thành. Hiện giờ cô đã đạt tới trình độ nhất định, khác với các nhiệm vụ trước, tôi sẽ giao cho cô những nhiệm vụ có độ khó cao hơn, những nhiệm vụ này có mức độ nguy hiểm lớn hơn rất nhiều, nhưng cũng đồng nghĩa, thu hoạch cũng có thể rất nhiều.”
Bách Hợp biết rõ đạo lý ‘Phú quý hiểm trung cầu’, thiên hạ này không có chuyện ngồi không liền có thể có được thứ gì đó, bởi vậy nghe được lời này của Lý Duyên Tỷ cũng không cảm thấy bất ngờ, liền vội vàng gật đầu.
“Lần này tôi tặng cho cô một điểm, cô muốn thêm vào đâu?” Vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này không có khả năng hoàn thành nữa, ai ngờ cuối cùng vẫn hoàn thành, Bách Hợp có một loại cảm giác như bất ngờ nhặt được tiền vậy, không chút nghĩ ngợi liền nói: “Tôi muốn thêm vào trên võ lực.”
Trong Không gian tư liệu của nàng lần nữa hiện ra:
Giới tính: nữ (có thể thay đổi)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 62 (max: 100 điểm)
Lãnh ý trong lời nói của anh đã bớt đi một chút, có thêm mấy phần dịu dàng, thần sắc vui vẻ trong mắt cũng nhiều hơn một chút, khóe miệng hơi cong lên, tuấn mỹ không gì sánh được. Chỉ là lúc này Bách Hợp căn bản không có tâm tình thưởng thức mỹ nam, bởi vì chính cô đã thật sự bị kích thích quá lớn rồi! Cho dù không cần soi gương, thì dựa vào vẻn vẹn mấy chi tiết nhỏ này cô cũng đã có thể hình dung ra được khuôn mặt của mình lúc này là hình dạng như thế nào rồi!
“Cái gì, lợi ích gì?” Bách Hợp vừa mới nói xong, liền cảm thấy hơi khó chịu, không biết là cọng lông gì có màu xanh bay vào trong miệng cô, cô dùng sức kéo một cái, mấy sợi lông bị cô kéo đứt ra.
Râu…
Bách Hợp nhìn thấy mấy sợi râu nằm trong hai bàn tay to kia, liền không khỏi im lặng.
Cô thật sự không quen làm đàn ông, cô không cần có râu, cũng không cần có cái thứ dư thừa kia.
Lý Duyên Tỷ nhìn thấy động tác này của cô ấy, cũng phát hiện cô ấy im lặng khác thường, khóe miệng liền không nhịn được cong lên thật cao, trong đôi mắt vẫn luôn lạnh như băng kia cũng hiện lên ý cười: “Ngoan, tôi sẽ cho cô năng lực tiến vào Thời Không khác, trong nhiệm vụ lần này, cô có thể ngừng thời gian lại ở mức tối đa là hơn một vạn năm, năng lực như vậy tổng cộng có thể dùng được mười lần!”
Nói cách khác khi dùng liên tục tới mười lần, liền có thể ngừng thời gian lại tới mười vạn năm. Bách Hợp nghe thế, cũng bất chấp việc chán nản khi mình biến thành một người đàn ông, đôi mắt chớp chớp, một đôi mắt mở thật to liền nhìn chằm chằm Lý Duyên Tỷ.
Đôi mắt của cô lúc này mở thật to, hơn nữa đặc biệt to, kết hợp với khuôn mặt này của cô, thật sự là dung mạo kinh người. Khóe miệng Lý Duyên Tỷ co rút hai cái, nghĩ đến bộ dáng trước kia của Bách Hợp, lúc này ý cười trong mắt càng đậm hơn, anh nghiêng đầu lại, thấy Bách Hợp cúi thấp đầu, một bộ dáng ủ rũ khó chịu, không nhịn được liền quay đầu qua nhìn chỗ khác, cố nén không cười ra tiếng: “Có điều cũng có điều kiện, nói cách khác, cô phải tiến vào Thời Không từng lần một. Mà thời gian dài nhất trong một lần là một vạn năm, cô ở trong đó một năm cũng coi như một cơ hội, hiểu chưa?”
Bách Hợp nghe được điều kiện này, trong lòng mới cảm thấy tốt hơn một chút, tuy loại năng lực này chỉ có thể dùng trong nhiệm vụ lần này, nhưng có cũng tốt hơn không có, lần này Lý Duyên Tỷ có thể săn sóc cô như vậy, hẳn là niệm tình lần đầu tiên cô biến thành đàn ông.
“Có điều tôi phải nhắc nhở cô, không gian trong Thời Không gần như nhỏ đến nỗi chỉ có thể đủ chứa được một mình cô thôi. Cho nên khi tiến vào trong Thời Không thì cái gì cũng sẽ không có, có khả năng cô sẽ không chịu được nỗi khổ tịch mịch, không chừng chỉ mới được một năm đã liền muốn ra ngoài rồi.” Sắc mặt Lý Duyên Tỷ dần dần trở nên nghiêm túc, thiên hạ này không có bữa ăn nào miễn phí cả, cái Thời Không này có được năng lực nghịch thiên, nhưng đồng thời cũng có hạn chế, tiến vào trong Thời Không như vậy liền tương đương với giống như bị lưu vong, rất nhiều người đều không chịu được cái loại thống khổ này, có khả năng còn không chống đỡ đến một tháng thì đã liền ra ngoài.