Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 171 : Cậu bé tự bế (6)

Ngày đăng: 03:58 30/04/20


“…” Tuy rất khó khăn mới nghe được cháu trai mở miệng khiến ông Bùi vô cùng vui mừng, nhưng cậu lại nói chuyện trong tình huống này làm ông hơi khó chịu. Đây là cháu mình, là độc đinh duy nhất của nhà họ Bùi. Người ta nói con trai hướng ra ngoài, nhưng chẳng qua mới ngủ một lần với con bé họ Lâm này mà đã thay đổi rồi. Khóe môi ông Bùi giật nhẹ, không khách khí hừ một tiếng, thấy Bùi Tuấn đã ăn xong cháo, lại không có ý định ăn thêm nữa mà nhận khăn từ tay bà Cầm để lau miệng, động tác của cậu tao nhã quý phái lại pha thêm mấy phần cũ kỹ.



Thấy cậu hành động không khác ngày thường, thần tháivẫn như cũ thì ông Bùi thở một hơi nhẹ nhõm. Đây mới là cháu ông, làm mọi việc từng bước, tuy tâm lý có chút vấn đề nhưng cậu vô cùng thông minh. Ông Bùi tự an ủi trong lòng, vừa định tìm cớ rời đi thì thấy Bách Hợp không ăn hết nổi bát cháo cuối cùng lại không muốn để phí. Cô thân mật nhìn Bùi Tuấn, dịu dàng nói:



“A Tuấn.”



Khóe môi Ông Bùi lại co giật, chắc sẽ không giống như những gì ông nghĩ…



“A Tuấn, anh ăn một chút đi, cháo này rất ngon.” Quả thật Bách Hợp không ăn nổi nữa, đã ăn ba bát rồi, cho dù có ngon cỡ nào thì cô cũng không thể ăn thêm được. Nhà họ Bùi là gia đình quyền quý nhưng lại rất quý trọng lương thực, bình thường không để thừa cơm. Cô thân mật nhích tới gần Bùi Tuấn, đưa bát tới trước mặt cậu.



“Tiểu Hợp, anh biết là ngon rồi.” Bùi Tuấn trầm mặc một lúc, gương mặt tuấn tú không có bất kì biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại lộ ra ý không muốn ăn, Bách Hợp làm như không thấy, cười với cậu: “A Tuấn, anh nếm thử đi, thực sự rất ngon đấy.” Đương nhiên cô biết Bùi Tuấn đã ăn rồi, nhưng nếu biết sớm là mình không thể ăn thêm thì cô đã không gọi thêm một bát lớn thế này. Hiện giờ trong bát cháo cô còn hơn một nửa, cô không ăn nổi nhưng lại ngại để thừa mứa trước mặt nhiều người. Dù sao thì cô tới đây là để hoàn thành nhiệm vụ thay Lâm Bách Hợp, không phải để mọi người chán ghét cô ấy.



Dưới ánh mắt kiên trì của cô, trong lòng Bùi Tuấn bắt đầu đắn đo, đầu cậu nghĩ tới hai phương pháp. Một là cậu vẫn như ngày thường, chỉ ăn một bát, kiên quyết từ chối Bách Hợp. Nhưng phải từ chối như thế nào thì cậu chưa nghĩ ra, cậu có thể hiểu tất cả mọi chuyện, có điều vì không hay nói chuyện nên tài ăn nói cũng không tốt. Bây giờ không nghĩ ra lời để nói khiến cậu bắt đầu khó chịu, đôi môi dần mím lên.




Hành động ấy lại lần nữa làm ông Bùi giật nảy người, nếu là trước kia thì cháu ông tuyệt đối không thể làm hết việc này tới việc khác vượt ra ngoài kế hoạch của mình. Bùi Tuấn là người có khả năng tự hạn chế đến mức đáng sợ, nhưng giờ cậu lại năm lần bảy lượt phá lệ vì Bách Hợp, quan trọng nhất là không có vẻ khó chịu mất bình tĩnh. Ông Bùi lại phải nhìn Bách Hợp với con mắt khác, kế hoạch trả cô về Nhà họ Lâm có lẽ phải thay đổi. Thấy cháu trai cố kiềm chế, đợi Bách Hợp cầm cặp sách xuống tầng, mắt ông chợt lóe lên.



Buổi chiều tan học, Bách Hợp nghĩ tới mình không có xe, trước khi xuống xe liền nhìn Bùi Tuấn, nhỏ giọng đề nghị: “A Tuấn, chiều nay em không có xe về, gọi xe thì họ chỉ chở đến cửa khu biệt thự thôi, cách nhà còn một đoạn khá xa, anh có thể tới đón em không?” Cô không có ý định đưa Bùi Tuấn cho Lâm Thiên Ngữ nên đương nhiên muốn quan hệ giữa mình và Bùi Tuấn trở nên thân mật hơn. Bùi Tuấn cau mày, hiện giờ cậu còn đang buồn rầu về việc tiếp theo nên cởi cái áo khoác này thế nào, hoàn toàn không để ý tới yêu cầu của Bách Hợp. Mãi tới khi Bách Hợp duỗi tay nâng mặt cậu lên, đôi mắt Bùi Tuấn mới nhìn thẳng vào mắt Bách Hợp, nghe cô lặp lại một lần nữa, Bùi Tuấn nhăn mày lại, cuối cùng cố mà gật đầu.



Trôi qua hết ngày, buổi tối Bùi Tuấn tắm rửa xong lại xuất hiện trong phòng Bách Hợp, thấy cậu cởi áo, lông mày cô chợt nảy lên, cô biết đây là Bùi Tuấn muốn ngủ cùng mình. Bách Hợp do dự một chút, sau đó đi sấy khô tóc rồi mới lên giường tắt đèn. Bùi Tuấn vươn tay cởi áo cô.



“Làm gì thế?” Cô cảnh giác giữ chặt áo mình, trong bóng tối, Bùi Tuấn im lặng một lúc, sau đó có vẻ ấm ức nói: “Tiểu Hợp, em không cởi quần áo.”



Cậu nói quá thẳng thắn, giọng điệu ấm ức giống như Bách Hợp đã làm chuyện gì không tốt. Bách Hợp nhớ tới tốt qua mình phát sốt đã cởi quần áo cậu, trong lòng Bùi Tuấn có lẽ tưởng rằng hai người đi ngủ phải như thế. Trong lúc cô im lặng, Bùi Tuấn không nói gì, cởi quần áo của cô. Áo ngủ cởi ra được cậu gấp lại đặt trên ghế sofa, sau đó lại ôm Bách Hợp vào lòng.



Làm nhiều nhiệm vụ như thế, cô chưa từng thân cận với người nào tới mức này, trong lòng Bách Hợp thầm gọi Lý Duyên Tỷ vài lần, nhưng gọi mãi cũng không có động tĩnh. Bùi Tuấn không có ý định tiến thêm một bước, chỉ ôm cô trong ngực mình. Từ đầu Bách Hợp còn cảnh giác, nhưng về sau Lý Duyên Tỷ không xuất hiện, Bùi Tuấn cũng chẳng có động tác nào, cô đoán thầm có lẽ Lý Duyên Tỷ biết Bùi Tuấn không muốn làm gì cô nên mới không phản ứng lại.