Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 176 : Cậu bé tự bế (11)

Ngày đăng: 03:58 30/04/20


Edit: Sakura



Bách Hợp cho Bùi Tuấn ăn sáng cũng không thể làm cậu bình tĩnh được, biểu hiện của cậu rõ ràng là có vấn đề, không chỉ Bách Hợp, ngay cả ông Bùi cũng nhận ra sự khác thường. Từ lúc Bùi Tuấn lớn, cậu có thể khống chế bản thân rất tốt, ít khi để người ta vừa nhìn đã biết cậu sốt ruột như vậy. Ông Bùi cau mày nhìn Bách Hợp, ông biết tất cả đều có liên quan tới cô, nhớ tới mấy ngày trước, thư ký từng nói với ông rằng cha Lâm muốn đưa thêm một cô con gái vào nhà họ Bùi. Ông đã từ chối vì thấy bệnh cháu mình đang có tiến triển tốt.



Nhưng lúc này thấy sự vui buồn của Bùi Tuấn dễ dàng bị Bách Hợp tác động, ông Bùi lại hơi khó chịu. Ông không biết sự thay đổi của Bùi Tuấn là tốt hay xấu, ông chỉ có một đứa cháu nên rất sợ nó bị tổn thương. Trước kia Bùi Tuấn nguyện ý nói chuyện với Lâm Bách Hợp nhưng không hề coi trọng cô như bây giờ, hiện tại dường như mọi hành động của cậu đều xoay quanh Bách Hợp. Ông rất sợ Bách Hợp sẽ giống trước đây, chứng nào tật nấy, đến lúc đó Bùi Tuấn sẽ bị đả kích mạnh hơn.



Bây giờ nhìn Bùi Tuấn rất ổn, nếu có thể có thêm một cô gái nữa để nó hiểu rõ Bách Hợp không phải là người duy nhất bên nó, thì một ngày nào đó, khi Bách Hợp ra đi sẽ nhanh chóng có một Bách Hợp khác xuất hiện trước mặt nó, có lẽ sẽ có ích.



Ông Bùi sợ cháu mình chịu tổn thương, con trai mất sớm, bên ngoài thì là tai nạn xe cộ nhưng thật ra có kẻ hãm hại. Những năm nay, nhà họ Bùi chỉ có độc đinh duy nhất, dốc lòng che chở, tuyệt đối không thể để chuyện ngoài ý muốn phát sinh! Trong mắt ông Bùi lộ vẻ kiên định, ông không cần nói nhiều thì người sau lưng ông cũng có thể xử lý mọi chuyện ổn thỏa. Đây chính là ưu đãi của người ngồi trên vị trí cao. Ông muốn tất cả những gì mình có được sẽ truyền lại cho cháu mình, hoặc là chắt mình!



“Tiểu Hợp, chúng ta lại đi quảng trường thành phố nhé.” Xoắn xuýt nửa ngày, cuối cùng Bùi Tuấn không nhịn được, nói ra yêu cầu kia. Một câu này của cậu khiến ông Bùi vừa uống trà xanh suýt nữa đã phun ra. Gần đây Bùi Tuấn nói chuyện nhiều hơn trước kia một chút. Tuy rằng phần lớn thời gian là Bách Hợp nói còn cậu nghe, nhưng cậu không khiến người ta có cảm giác cậu đang cô độc. Trước đây, cho dù người khác nói chuyện đến rách mồm trước mặt Bùi Tuấn thì chưa chắc cậu đã đáp lại một câu, nhưng hai tháng nay, nét mặt của cậu đã nhiều hơn, phần lớn vẫn nhíu mày, có điều chỉ chút xíu biểu cảm cũng đã khiến cậu trở nên đầy sức sống.



Cháu trai có thể nói chuyện không phải điều gì bất ngờ, dù sao thì cậu vẫn có thể nói chuyện, chẳng qua không muốn nói thôi. Nhưng từ lúc nào mà đứa cháu không thích tới gần người khác lại chủ động muốn tới nơi đông đúc nhất thành phố này? Không phải nó không thích tiếp xúc với mọi người sao?



Bách Hợp thấy vẻ nghi ngờ trên mặt ông Bùi, ông già chỉ cần giậm chân cũng khiến Hoa Hạ chấn động đang nghiêng đầu nghe lén cô đáp lại. Nghĩ tới thái độ đối đãi của ông Bùi với nguyên chủ lúc trước, Bách Hợp quyết định sẽ không cho ông nghe. Cô biết ý của Bùi Tuấn. Hai tháng chung sống đã khiến cô và Bùi Tuấn có phần ăn ý với nhau, lần tiếp xúc ở quảng trường, môi hai người đã chạm nhẹ vào nhau. Có lẽ Bùi Tuấn muốn tới đấy để lặp lại chuyện ban đầu.




“A Tuấn, bây giờ em có thể tới công ty với anh được không?”



“Anh còn muốn.” Bùi Tuấn không để ý tới lời cô nói, chỉ thấy cô tách ra xa mình, trong mắt tỏ vẻ kiên trì: “Không thể rời đi.”



Bách Hợp biết tính cách Bùi Tuấn, lúc này mới hiểu rõ không phải cậu cố ý nhân lúc cháy nhà mà hôi của, liền qua loa chạm lên môi Bùi Tuấn vài cái: “A Tuấn, em tới công ty với anh nhé.”



Môi Bùi Tuấn mím chặt, cậu không thích Bách Hợp qua loa với cậu như vậy. Nhưng cậu không nói được câu nào để diễn tả lòng mình lúc này, mí mắt liền cụp xuống, giấu đi suy nghĩ trong đầu, vẻ mặt lại trở nên đờ đẫn.



Lông mi cong vút che đi đôi mắt cậu, có thể thấy được một phần con ngươi đen tối. Gương mặt Bùi Tuấn hiện giờ tuấn mỹ như tượng sáp, không giống người thật.



Thấy cậu không nói chuyện, Bách Hợp cảm thấy mình đúng là bi kịch, không biết tâm nguyện của nguyên chủ cũng đành thôi, nhưng khi tiến hành nhiệm vụ, ngay cả sắc dụ cũng phải dùng. Nhiệm vụ này không cần cố gắng luyện tập công lực, không cần nhẫn nại đợi tới mười vạn năm tịch mịch, nhưng nó càng khiến cô không có cách nào. Cô tình nguyện chịu khổ cũng không muốn giống như lúc này, hoàn toàn không có biện pháp.



Bách Hợp thở dài, đột nhiên đôi tay ôm cô cứng ngắc lên.