Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 178 : Cậu bé tự bế (13)

Ngày đăng: 03:58 30/04/20


Edit: Sakura



Chú Chu thấy hình ảnh này thì không nhịn được, khóe môi giật giật. Bùi Tuấn nhanh chóng làm nốt mọi việc, khoác áo cẩn thận rồi mới kéo Bách Hợp ra ngoài.



Khi mấy người về đến nhà, chú Chu vừa dừng xe, còn chưa kịp nói với ông Bùi những việc xảy ra hồi chiều thì khi vào phòng khách đã thấy ông Bùi cầm tờ báo, mắt nhìn chòng chọc vào Bùi Tuấn và Bách Hợp. Bên kia của ghế sofa là một cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi, lưng thẳng tắp, hai tay nắm thành quyền đặt trên đùi, vẻ mặt nghiêm túc thành thật, chỉ có đôi mắt bồ câu là không kiềm chế được nhìn về Bùi Tuấn.



Cô gái xa lạ có mái tóc dài đen thẳng, vẻ ngoài trong sáng lanh lợi nhưng không mất đi sức sống của thiếu nữ. Tuy gương mặt không tính là vô cùng xinh đẹp, có điều khí chất và vẻ ngây thơ hoạt bát lại bù đắp được, khiến cô ta có vẻ vô cùng đáng yêu. Chú Chu không kìm được chú ý quan sát, sau đó mới cung kính xoay người nói với ông Bùi: “Ông chủ.”



“Bảo người sắp xếp phòng cho cô ấy.” Ông Bùi hầm hừ nhìn Bùi Tuấn đang không coi ai ra gì, trong lòng vô cùng khó chịu. Tuy ông biết tính cách của cháu mình, nhưng bây giờ thấy cậu nhìn Bách Hợp mà không nhìn ông thì lòng càng khó chịu.



Bên cạnh ghế sofa là hành lý của Lâm Thiên Ngữ, tuy cô ta có phần kích động nhưng đã cực lực kiềm chế. Gương mặt nõn nà hồng hào, đôi môi cắn chặt, dường như muốn biểu hiện ra tất cả sự khôn khéo của mình. So với tính cách âm u của Lâm Bách Hợp, trên người cô ta không trang điểm, không mặc quần áo hở hang, chỉ có hơi thở thiếu nữ đầy sức sống khiến người ta sinh ra thiện cảm. Nếu là trước đây, có thêm một cô gái tới nhà họ Bùi, bà Cầm sẽ rất vui mừng vì Bùi Tuấn có nhiều lựa chọn. Nhưng hiện giờ Bách Hợp đã thay đổi, quan hệ giữa cô và Bùi Tuấn cũng rất tốt, ông Bùi lại đưa một người mới tới khiến bà Cầm không hiểu nổi. Bà do dự nhìn Bùi Tuấn, vâng một tiếng rồi đưa hành lý của Lâm Thiên Ngữ lên tầng.



Lâm Thiên Ngữ thấy khung cảnh như thế thì đôi mắt có vẻ u oán nhìn Bách Hợp và Bùi Tuấn đang hờ hững với mình, sau đó cười ngọt ngào với bà Cầm: “Cảm ơn bác.”



Dáng vẻ này của cô ta rất dễ khiến người khác sinh thiện cảm, cười lên vô cùng sáng sủa, khiến người ta thoải mái hơn vẻ bi thương của Lâm Bách Hợp nhiều. Sắc mặt bà Cầm cũng dễ chịu hơn một chút, vừa định mở miệng nói chuyện thì Bùi Tuấn đã nhìn về phía bà. Ánh mắt cậu chuyển từ tay đang xách hành lý của bà Cầm tới mặt bà, rồi lại nhìn Lâm Thiên Ngữ đang ngồi trên sofa. Lúc bà Cầm trở nên căng thẳng thì cậu lại quay đầu đi.




Lâm Thiên Ngữ thông minh lựa chọn nói chuyện với Bách Hợp, nhưng cô ta không ngờ Bách Hợp vừa định mở miệng thì Bùi Tuấn đã che miệng cô lại: “Không được nói chuyện với cô ta, chỉ được nói với anh thôi!”



Trước kia không phát hiện ra sự ngang ngược của cậu, Bách Hợp nhìn cậu một cái: “Không phải A Tuấn bảo em nói sao?”



“Anh bảo em nói để cô ta đi.” Bùi Tuấn nghe lời này thì không nhịn được tức tối.



Người là do mình đồng ý mời tới nhà họ Bùi ở, bây giờ lại thấy Bùi Tuấn không nể mặt mình, ánh mắt ông Bùi lóe lên, ông hy vọng cháu trai có thể có thêm sức sống, hy vọng cậu sẽ giống như người bình thường. Ông không dám mong Bùi Tuấn sẽ khỏi bệnh, nhưng nếu chút kích thích có thể khiến cậu nói thêm vài câu, tiện thể để cậu thấy nhiều con gái hơn thì có lẽ tình trạng của cậu sẽ tốt hơn. Cho dù không được như kỳ vọng của ông thì chỉ cần tốt hơn hiện tại là được, thế cũng đủ cho ông hài lòng rồi.



Ông Bùi càng chắc chắn với quyết định của mình, muốn để Lâm Thiên Ngữ ở lại. Lúc nãy ông đã nói chuyện với Lâm Thiên Ngữ, đó là một cô gái thông minh, có dã tâm. Nhà họ Bùi không sợ người có dã tâm, chỉ sợ người vụng về như Lâm Bách Hợp. Lâm Thiên Ngữ ở lại đây không chừng còn thích hợp hơn Lâm Bách Hợp!



“A Tuấn, không được thất lễ, Nhị tiểu thư nhà họ Lâm là khách của chúng ta, trước đây ông đã dạy cháu những gì?” Ông Bùi lạnh mặt khiến trách, ánh mắt Bùi Tuấn ảm đạm, cúi đầu nhìn Bách Hợp, định nói gì đó nhưng Bách Hợp chợt ôm lấy eo cậu, chút ấm áp từ thân thể mềm mại của cô truyền tới khiến cậu ngẩn người. Bách Hợp chớp mắt với cậu, Bùi Tuấn trầm mặc ngồi xuống, gánh nặng trong lòng ông Bùi liền được thả xuống, vừa lòng cười lên:



“Mấy cháu đều còn trẻ, chắc chắn có nhiều chuyện để nói với nhau, ông nội về phòng làm việc trước. Tới lúc ăn cơm sẽ quay lại.”