Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 181 : Cậu bé tự bế (hoàn)

Ngày đăng: 03:58 30/04/20


“Ha ha, già rồi nên bị hoa mắt rồi…” Ông Bùi cười gượng hai tiếng, quay đầu lại nhìn Bách Hợp, thấy đúng là cô mặc áo ngủ, đang ăn đồ ăn, còn cháu ông thì vội vàng trong bếp đến mồ hôi đầm đìa. Ông nổi trận lôi đình, chỉ vào Bách Hợp mắng to: “Phòng bếp là chỗ để đàn ông vào sao? Có phải cô điên rồi không!”



Nghe thấy tiếng của ông Bùi, Bùi Tuấn lập tức tắt bếp, kiểm tra thấy cơm nước đều ổn cả mới dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, rửa tay xong, lau khô, phòng bếp lại quay về hình dạng không nhiễm một hạt bụi, sau đó cậu mới đi ra ngoài.



“Ông nội tới à?” Cậu nói xong thì thấy Bách Hợp đang giẫm chân trần đất, vội vạng đi lấy dép trong nhà cho cô, bảo cô ngồi xuống để mình giúp, sau đó ngẩng đầu lên khẽ cười với Bách Hợp.



Bách Hợp biết cậu muốn gì, chỉ đành liếc ông Bùi một cái, cười ngượng rồi cúi đầu hôn nhẹ lên trán Bùi Tuấn. Gương mặt Ông Bùi đen thui, định lên tiếng thì Bùi Tuấn đã vui sướng quay vào phòng bếp…



Đáng lẽ ông không nên bỏ mặc cháu mình, nhìn xem Bách Hợp đã làm chuyện tốt đẹp gì. Đường đường là người thừa kế của nhà họ Bùi, bây giờ lại ở đây làm người hầu. Vỗn dĩ ông tưởng rằng Bách Hợp sẽ không thể chăm sóc tốt cho cháu ông, nhưng giờ thì cô chăm sóc Bùi Tuấn lúc nào chứ, rõ ràng là Bùi Tuấn làm trâu làm ngựa phục vụ cô!



Trong lòng ông Bùi tức đến hộc máu, Bùi Tuấn lấy cho ông một bát cơm. Ông nếm thử, suýt thì khóc.



Không biết khoảng thời gian vừa rồi Bách Hợp đã đày đọa cháu ông thế nào, nấu cơm ngon như thế này, cháu à, đứa cháu đáng thương!



“Ông đã bảo Lâm Thiên Ngữ đi rồi, các cháu nhanh chóng dọn về đi.” Ông Bùi không cam tâm nhìn Bách Hợp, đây là cơm do cháu trai ông thương nhất nấu. Trước kia ông còn chưa được ăn, thế mà con bé đáng chết này đã được hưởng phúc. Ông Bùi vừa nói vừa liều mạng gắp thức ăn vào bát mình: “Cả ngày sống ở ngoài còn ra sao nữa!” Cháu ông đáng lẽ nên có hiếu với ông, giờ lại để Bách Hợp được lợi, nhìn xem cô ta làm chuyện tốt gì, sai khiến cháu mình như con chó. Lúc ăn cơm, chỉ cần mắt cô ta đảo qua đâu thì không cần phải mở miệng, Bùi Tuần lập tức gắp đồ ăn vào bát cho cô.



Ông Bùi xem đến nghiến răng nghiến lợi, ăn cơm xong liền xoa bụng mình. Nhớ tới lời nói còn dở dang, định nói nốt thì Bùi Tuấn đã vào trong lấy hoa quả đã gọt xong ra…




Trong trí nhớ của Bùi Tuấn đã nhiều năm không ngủ chung với Lâm Bách Hợp. Kể từ khi cậu mười tuổi thì đã không làm thế nữa, chỉ cô độc trốn tránh trong phòng mình. Nhưng đêm ấy cậu lại xuất hiện, vốn dĩ Bách Hợp cho là trùng hợp, có điều bây giờ xem ra không phải.



“Vậy vì sao lúc ấy anh không nói với em?” Bách Hợp cảm thấy cổ họng khô khốc, hỏi một câu. Bùi Tuấn hiếu kỳ nhìn cô một cái, thấy trên trán cô lấm tấm mồ hôi thì dịu dàng cầm khăn lau cho cô: “Nói cái gì?”



Giọng nói của cậu rất nhỏ, cặp mắt vẫn sạch sẽ trong sáng như lúc đầu mới gặp: “Tiểu Hợp đâu có hỏi anh.”



Nếu như hỏi thì cậu sẽ nói nhưng lúc ấy sao Bách Hợp có thể nghĩ tới được. Cô nhắm hai mắt lại, Bùi Tuấn vẫn đang cười: “Anh biết là em trở về, anh đã nói rồi mà, cuối cùng em sẽ là của anh!” Cậu nói xong, hình như cũng tự nghi ngờ mình đang nói gì, toàn thân Bách Hợp chợt run rẩy.



Người suy nghĩ càng đơn giản thì càng có khả năng phát hiện một số điểm mà người khác không để ý. Bách Hợp nhớ tới việc Bùi Tuấn có thể nghe ra sự khác nhau giữa sữa bò từ tiếng vang khi lắc sữa, cậu còn nhận ra được khác nhau rất nhỏ giữa hai chiếc áo ngủ giống hệt nhau, vậy thì cậu cũng có thể phát hiện cô không phải là nguyên chủ.



Tình huống thế này không phải là lần đầu tiên cô gặp phải. Trong lòng Bách Hợp kêu gọi Lý Duyên Tỷ vô số lần nhưng không có đáp lại. Tới tận sau khi đính hôn, có một ngày dường như Bùi Tuấn hiểu rõ chuyện gì đó, không hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước lên má cô như trước nữa. Linh hồn cô nhẹ nhàng bay lên.



Một năm rưỡi sau, cô sinh con trai. Ông Bùi vui mừng vì nhà họ Bùi đã có người thừa kế, không còn khúc mắc với Bách Hợp như trước nữa, còn nhà họ Lâm từ chỗ nào về chỗ đó đi. Ham muốn chiếm hữu của Bùi Tuấn mạnh mẽ vượt ngoài dự liệu của mọi người. Cậu không thích nhà họ Lâm lấy thân phận cha mẹ để tiếp cận Bách Hợp, rất sợ Bách Hợp sẽ vì quan hệ huyết thống mà biến về như cũ. Cậu tìm mọi cách ngăn chặn nhà họ Lâm liên hệ với Bách Hợp, đương nhiên là không kể cho cô biết.



Giống như những lời Bách Hợp đã nói qua, cuối cùng Lâm Thiên Ngữ không thể trở thành tiểu thư được thừa nhận của nhà họ Lâm như nội dung câu chuyện. Tài sản của nhà họ Lâm đã mất, đứa con rơi không thể lộ ra ngoài như cô ta thì cho dù có thể nhận được của hồi môn cũng chỉ là chút tiền nhỏ mà thôi. Vị trí Bùi thiếu phu nhân và người đàn ông có thân phận đặc biệt kia chỉ có thể ở trong mơ.