Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 215 : Nữ vương và tiểu bạch hoa 4

Ngày đăng: 03:59 30/04/20


“…” Bách Hợp trợn to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, gương mặt có chút nóng lên. Cô đã biết hai người có thể ngấm ngầm có quan hệ thế nào, dù sao nhìn động tác thuần thục của Phương Xảo Tâm đã biết không phải lần đầu tiên làm chuyện này. Khi cô ta làm như vậy trước mặt cô để cô bị đả kích, cô tưởng mình có thể gánh nổi nhưng lúc này xem ra cô đã tự đánh giá mình quá cao, cô không chịu được!



Không ai có thể nhìn tình cảnh trước mặt như vậy mà còn có thể bình tĩnh, trong lòng Bách Hợp thuyết phục mình, vừa định phải nhanh lén chạy đi thì ngoài cửa lại có quản gia bưng ly rượu đi vào, đối mặt với tất cả mọi chuyện đều mắt nhìn thẳng giống như căn bản không có thấy cử động của Phương Xảo Tâm vậy. Trong mắt Mục Kiêu ánh lên ngọn lửa ham muốn, một mặt bảo quản gia cầm một túi thuốc đi ra, sau khi mở ra đổ vào trong rượu, hắn liền đưa tay nhận lấy. Phương Xảo Tâm vốn đang ngậm lấy vật đàn ông của anh ta liền ngẩng đầu lên, cầm lấy tay hắn, trên gương mặt còn ửng đỏ, giọng nói có chút khàn khàn:



“Sếp, anh không thể tiếp tục uống nữa…” Trong mắt cô ta lộ ra vẻ ân cần nhưng lời còn chưa nói hết, Mục Kiêu mới vừa rồi còn một bộ dạng lười biếng, thần sắc hưởng thụ liền cười lạnh hai tiếng, bưng ly rượu lên nhấp một ngụm rồi lập tức ném ly rượu về phía Phương Xảo Tâm.



‘Choang’ một tiếng vang nhỏ, lực của hắn cực lớn, ly rượu lập tức bị đập vỡ dính trên đầu Phương Xảo Tâm, mùi thơm của rượu trắng lâu năm lan tràn trong nhà, mảnh thủy tinh vỡ vẫn còn một chút dính lại trên sợi tóc của Phương Xảo Tâm. Cô ta vừa rồi còn một bộ dáng vẻ quyến rũ, lúc này nhìn cả người đều ngây ra, sau khi cô ta vào phòng còn không thèm nhìn Bách Hợp một cái nhưng lúc này lại theo bản năng nhìn về phía Bách Hợp, hiển nhiên ngay trước mặt tình địch bị người yêu đối đãi như vậy, cô ta có chút không chịu nổi.



“Cút!” Lúc này Mục Kiêu nói trở mặt liền trở mặt, mới vừa rồi hắn còn có nụ cười lười biếng, hấp dẫn nhưng trong nháy mắt liền âm trầm, biểu tình có chút dữ tợn. Hắn một mặt nhận lấy khăn lau tay quản gia đưa tới, một mặt liền nhấc chân lên đạp về phía Phương Xảo Tâm. Trên gương mặt anh tuấn của hắn lộ ra mấy phần tàn ác, tóc tai có chút rối bời, rủ xuống gương mặt hắn, chặn lại ánh mắt của hắn, chỉ thấy dưới sống mũi cao lộ ra đôi môi tái nhợt, không còn chút máu.



“Mất hứng!”
Phương Xảo Tâm này tự tin lại thông minh, có thủ đoạn lại có tâm cơ, quan trọng nhất là cô ta có sự thông minh tương xứng với sự xinh đẹp ấy, người đã trải qua cuộc đời không dễ dàng như vậy có nội tâm cực kỳ mạnh mẽ. Cô ta thực sự kiêu ngạo từ trong thâm tâm mà không phải là cực độ tự ti sau chuyển thành tự đại. Dĩ nhiên Phương Xảo Tâm cũng có vốn liếng để kiêu ngạo. Cô ta là một viên minh châu xuất sắc trong tập đoàn Mục thị, mấy năm nay đi theo bên cạnh Mục Kiêu đã giúp hắn không ít chuyện, trở thành trợ thủ không thể thiếu của anh ta.



Nếu không phải Phương Xảo Tâm một lòng si tâm với Mục Kiêu thì Bách Hợp gần như cảm thấy cô ta không có nhược điểm. Nhưng cái nhược điểm này cũng không dễ dàng công kích, Mục Kiêu không giống như một người dễ đối phó. Tâm nguyện của Tần Bách Hợp là muốn cho Phương Xảo Tâm đau đến không muốn sống tiếp, ngoại trừ chiếm vị trí vợ danh chính ngôn thuận của Mục Kiêu, muốn để người phụ nữ mạnh mẽ như Phương Xảo Tâm cảm thấy tan nát cõi lòng chỉ sợ cũng chỉ có tấn công từ phía Mục Kiêu.



“Đang nghĩ gì thế?” Một giọng nói âm nhu vang lên, ngay sau đó hai cánh tay từ phía sau vòng lên quấn ở bên hông cô, thân thể có chút lạnh như băng dính sát thật chặt cho Bách Hợp cảm giác như bị rắn độc trói lại. Cô cúi đầu xuống, ngay sau đó Mục Kiêu ôm cô càng chặt hơn một chút, trong gương hắn cũng cúi thấp đầu, mái tóc quăn kia lộn xộn nhưng lại mang theo mấy phần cảm giác chán chường che đi mặt mũi của hắn nhưng lại lộ ra chiếc cằm nhọn.



Hắn chỉ hơi dùng sức đã quay người Bách Hợp lại, có lẽ vì ngại hai người chênh lệch chiều cao quá nhiều, hắn bế Bách Hợp đặt lên trên bàn trang điểm, kéo cằm cô ngửa lên, môi dán vào thật chặt.



Bách Hợp muốn tránh nhưng căn bản không tránh khỏi lực mạnh mẽ của Mục Kiêu. Ngược lại cử động muốn tránh của cô khiến cho Mục Kiêu có chút hung bạo, không lâu lắm Bách Hợp liền cảm thấy trong miệng có mùi máu tanh, môi của cô cùng từ từ đau đớn. Không có cảm giác nhu tình mật ý, chỉ có cảm giác cướp đoạt cũng bị áp bức. Eo của Bách Hợp bị anh siết thật chặt, chân bị buộc tách ra quấn ở bên hông hắn, lúc trong lòng đang lo âu muốn kêu Lý Duyên Tỷ thì Mục Kiêu thả đôi môi ra. Trên môi anh mang theo giọt máu, một tay nâng cằm cô lên, trong miệng phát ra tiếng “Chậc chậc”, nhìn đôi môi sưng đỏ của Bách Hợp: “Nhìn cô bé đáng thương này, thế nào, ai bắt nạt cô?”