Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 232 : Nam nhân dị giới xuyên qua (11)

Ngày đăng: 03:59 30/04/20


Edit: Cố Nhạc Phong



Beta: Sakura



Sau khi trói chặt Phong Lệ Dương ở trong nhà, sợi dây thừng lại được ngâm qua tro của lá bùa nên có chút đạo lực, lúc này Bách Hợp mới yên tâm một chút. Lúc tới trường học, vừa bước vào lớp, cô mới biết mấy ngày nay không chỉ có mình cô, đến ngay cả Nguyên Nhã Lan, cùng với đứa con gái hồi đó ngồi trước mình tên Lưu Nhu cũng xin nghỉ, liên tiếp mấy ngày chưa thấy đi học. Vốn dĩ một mình Bách Hợp xin nghỉ cũng chẳng dẫn tới chú ý của bạn học trong lớp, nhưng hiện tại ba người cùng xin nghỉ, thường ngày mọi người không phát hiện ra, đến tận lúc này Bách Hợp vừa tới, mọi người mới phát giác ra chỗ kì quái lúc trước, Bách Hợp vậy mà lại xin nghỉ cùng một lúc với nữ thần của lớp Nguyên Nhã Lan.



“Phong Bách Hợp, hai ngày nay cậu đi đâu thế?” Bách Hợp vừa mới ngồi xuống, liền có người ở bên cạnh quay qua hỏi, thấy dáng vẻ Bách Hợp giống như không muốn để ý, người vừa mới hỏi kia liền ngượng ngùng quay đầu đi, một mặt lại bĩu môi, xì xào bàn tán cùng với bạn học khác.



Tầm năm phút sau, một đứa con gái khác lưng đeo cặp sách, khí sắc thoạt nhìn rất tệ đi vào, mái tóc dài quăn trước đây luôn được Lưu Nhu chăm sóc tỉ mỉ lúc này lại rối tung xõa trên đầu vai, lúc vào lớp vẻ mặt cô ta thẫn thờ nhìn Bách Hợp một cái, trong mắt lộ ra vài phần oán hận, nhưng lại không giống như ngày trước hễ thấy Bách Hợp liền đối đầu, cô ta cười lạnh hai tiếng với Bách Hợp, trực tiếp đi tới chỗ ngồi của mình.




‘Phốc.’ Nhiều người nghe đến đây đều không nhịn được bật cười ra tiếng. Bộ dạng nhát gan nhu nhược của Phong Bách Hợp trước đây, học sinh trong lớp đã sớm quen biết hơn hai năm, lại không ngờ tới cô lại cũng sẽ có lúc nhanh mồm nhanh miệng, khiến cho Lưu Nhu trợn mắt há mồm không nói nên lời. Bản thân Lưu Nhu vốn chột dạ, cô ta nghe thấy lời Bách Hợp, trong lòng liền phỏng đoán Bách Hợp chắc hẳn biết chuyện của mình, lúc này cố ý tới cười nhạo mình, trong lòng cô ta dâng lên một cỗ tức giận không tên, hét lên một tiếng liền muốn nhào tới Bách Hợp: “Mặc kệ nói thế nào, mày cởi hết quần áo ra để tao lục soát, cầm túi sách ra…”



Nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Lưu Nhu, giáo viên trên bục giảng có chút khó xử đẩy kính trên sống mũi mình, theo bản năng nhìn Nguyên Nhã Lan một cái: “Bạn học Nguyên, em xem…” Nguyên Nhã Lan biết hiện tại thứ mọi người chỉ là một ý kiến của mình, cô ta nhớ tới tình cảnh ngày đó ở khu nghỉ dưỡng bị Phong Lệ Dương áp dưới người, lúc này vừa thẹn vừa hận. Mặc dù Phong Lệ Dương ngày đó không giống với thần sắc thường ngày khiến cho cô ta có chút mê say, nhưng nghĩ tới tên đàn ông ngu ngốc đó, lại nhớ tới bản thân thất thân cho một tên ngốc nổi danh, lòng tự ái kiêu ngạo của Nguyên Nhã Lan cũng có chút phát tác. Vì thế khi Lưu Nhu nói muốn đối phó Bách Hợp cho xả giận, cô ta suy nghĩ một chút liền đồng ý, lúc này thấy giáo viên hỏi ý kiến của cô ta, cô ta cắn môi dưới khẽ gật đầu:”Xem chút đi, nếu như không có liền thả cậu ta, nếu như đã trộm tiền, Phong Bách Hợp, nếu như cậu không nói, tôi sẽ tống cậu vào cục cảnh sát.”



Lấy được câu trả lời thuyết phục như vậy của Nguyên Nhã Lan, học sinh trong lớp đương nhiên đều đứng về phía cô ta, có mấy người bạn nam đi tới muốn khóa trụ Bách Hợp, có người muốn giật lấy cặp sách của cô, Bách Hợp tuy không sợ đám học sinh này, nhưng võ công của cô rốt cuộc chưa luyện được bao lâu, nếu dùng đạo thuật và cổ thuật, cô cũng không phải không hạ nổi đám người muốn trói buộc chính mình. Nhưng mấy thứ như đạo thuật cổ thuật kia cũng không thích hợp bày ra giữa ban ngày ban mặt, cô trơ mắt nhìn người ta giật lấy cặp sách của mình, một tay giấu xấp tiền đưa vào bên trong, ánh mắt Bách Hợp híp lại, khi đang muốn bại lộ chút lá bài tẩy của mình, một người đàn ông vóc người cao gầy, hai tay đút túi đứng ngoài cửa lớp học không biết nhìn được bao lâu, lúc này nhìn thấy trong lớp càng náo càng hăng, mày nhíu lại liền quát một tiếng:



“Nguyên Nhã Lan, tan học rồi rốt cuộc em còn muốn lưu lại bao lâu?” Ánh mắt Nguyên Lâm Hữu liếc nhìn trên người Bách Hợp một cái, sau cùng mới rơi xuống người em gái mình. Hắn đáng lẽ hiếm khi có được kì nghỉ nửa tháng, nhưng không ngờ tới vừa mới trở về lại đụng phải chuyện hư hỏng này. Việc Nguyên Nhã Lan thất thân không thể nói với cha mẹ, cha mẹ nhà họ Nguyên cũng không phải kẻ ăn chay, nếu như biết Nguyên Nhã Lan chịu thiệt chỗ Phong Lệ Dương, thật không biết muốn dùng loại biện pháp gì để đối phó hai anh em nhà họ Phong. Dù sao lúc trước Bách Hợp cũng cứu mình một mạng, Nguyên Lâm Hữu cũng không biết là không nỡ thấy Bách Hợp rớt xuống kết cục đáng thương, hay muốn báo đáp ân tình cô ngày đó từng cứu mình. Vì thế mượn lí do giữ gìn thanh danh cho em gái, liền giấu nhẹm chuyện này đi, ai cũng không hay biết.