Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 237 : Bạch mã hoàng tử 2
Ngày đăng: 03:59 30/04/20
Dường như Đường Ân cho Bách Hợp tất cả mọi thứ, nhưng vẫn không có được trái tim của cô, ngược lại bởi vì một vài chuyện khiến Ôn Bách Hợp càng sợ anh, cuối cùng cô vẫn ở chung một chỗ với Lưu Viễn Tề. Tình tiết vở kịch lúc đầu hình như đều vây quanh ba người này, Lưu Viễn Tề xuất thân từ gia đình bình thường, tâm địa anh ta hiền lành, nhiệt tình hào phóng, vui với việc giúp người khác, lúc trước chính là nụ cười như ánh mặt trời của anh ta chinh phục được Ôn Bách Hợp người có trái tim nhát gan sợ hãi, cũng chính là bởi vì như thế, tính cô hướng nội đã đưa ra chủ kiến đầu tiên trong cuộc đời mình, cô qua lại với Lưu Viễn Tề, từ chối Đường Ân.
Tình tiết vở kịch sau đó chính là cuối cùng Ôn Bách Hợp lấy Lưu Viễn Tề, Đường Ân đành phải buông tay, theo quyết định của cha mẹ cưới vợ, sau khi kết hôn Ôn Bách Hợp sống không tốt lắm, cha mẹ Lưu Viễn Tề đồng ý cho cô vào cửa là vì nể mặt nhà họ Đường, nhưng trong lòng cũng không xem trọng cô, dù sao một cô gái quá cuồng dại sẽ cho người ta cảm giác vô cùng thấp kém, sự si tình của Ôn Bách Hợp khiến người nhà họ Lưu không tôn trọng cô, cuộc sống sau khi kết hôn Lưu Viễn Tề thực sự hòa nhã phóng khoáng, thế nhưng mà hai vợ chồng lại xa lạ, không thân mật. Lưu Viễn Tề quá tốt bụng, nhà họ Lưu không phải gia đình giàu có, nhưng khi thấy người ăn xin anh ta sẽ tận tình giúp đỡ, thấy các cô gái sa ngã sẽ sắp xếp chỗ cho họ, thấy người đau khổ sẽ an ủi, anh ta suy nghĩ cho tất cả mọi người nhưng lại không quan tâm đến vợ của mình.
Sau khi kết hôn, Ôn Bách Hợp chung sống với cha mẹ Lưu Viễn Tề không tốt lắm, bà Lưu tính cách hà khắc, thấy Ôn Bách Hợp không có nhà mẹ đẻ, thường xuyên bắt nạt xỉ nhục cô, cuộc sống như vậy Ôn Bách Hợp cắn răng nhẫn nhịn, trong lòng vô cùng đau khổ. Trái lại, Đường Ân càng tiến xa trên con đường làm quan, lúc đầu anh còn có thể liên lạc với Ôn Bách Hợp, nhưng sau đó anh bận việc, sau khi lập gia đình Ôn Bách Hợp vốn không muốn liên lạc với anh. Thế nhưng mà sự đau khổ trong cuộc sống và sự không thoải mái sau khi lập gia đình khiến cô thỉnh thoảng gọi điện thoại cho Đường Ân. Lần nào Đường Ân cũng kiên nhẫn động viên cô, cô vốn cho rằng lúc mình có cả tình yêu và tình bạn thì trong một lần không lâu sau đó, lúc cô tìm Đường Ân khóc lóc kể lể, nói ra bản thân muốn chết, Đường Ân vì an ủi cô, trên đường anh đi đến bị người khác ám sát.
Đường Ân không chết, nhưng phải trả cái giá lớn là một cái chân. Anh còn trẻ như vậy, kế thừa vị trí của cha anh, con đường phía trước rộng mở, anh là nghị viên nổi tiếng cả nước, anh vốn có tiền đồ tốt lại bị hủy trong tay Ôn Bách Hợp trong tay. Người nhà họ Đường không ai tức giận mắng Ôn Bách Hợp, họ chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, Ôn Bách Hợp chịu không được sự khiển trách này, lúc cô muốn tìm Lưu Viễn Tề nói sự sợ hãi trong lòng mình, lại vô tình phát hiện Lưu Viễn Tề không thích cô, người Lưu Viễn Tề thích là một cô gái anh ta thềm mếm hồi đại học. Nhưng bởi vì lúc trước Đường Ân nhúng tay khiến hai người bị ép xa nhau, để anh ta và Ôn Bách Hợp thành đôi.
Việc này trở thành khúc mắc của Lưu Viễn Tề, cho nên sau khi kết hôn anh ta lạnh nhạt với Ôn Bách Hợp, anh ta không đành lòng tổn thương Ôn Bách Hợp, chỉ có dùng phương pháp như vậy để lạnh nhạt với cô.
Bách Hợp khẽ gật đầu, vừa định đứng dậy, Đường Ân đã quay người nâng nửa người trên của cô, nửa ôm nửa bồng kéo cô lên, giúp cô ngồi xuống trên mặt ghế, trên bàn bày ba đĩa thức ăn và một bát canh, nhưng bát đũa chỉ lấy một bộ, hiển nhiên không có ý muốn ăn cùng cô.
“Anh đã bảo người gọi điện thoại cho Lưu Viễn Tề, anh ta nói chậm nhất buổi tối sẽ đến thăm em, đồng ý với anh, sau này đừng làm tổn thương thân thể mình như thế nữa được không?” Khóe miệng Đường Ân mang ý cười, nhưng ý cười đó không đạt tới đáy mắt, bởi vậy ánh mắt của anh lộ vẻ hơi lãnh đạm, điều này hoàn toàn không giống như là một đàn ông đang đắm chìm trong bể tình, ngược lại lộ ra vẻ lý trí tỉnh táo. Bách Hợp sửng sốt một chút, lúc phục hồi lại tinh thần mới khẽ gật đầu, chiếc đũa chạm vào món cá hấp đầu tiên.
Đường Ân làm cá mú hoa nâu hấp, không biết anh ta làm như thế nào, hương vị kia khiến Bách Hợp không dừng lại được, lúc này cô không biết trong lòng nguyên chủ nghĩ như thế nào, cô ấy yêu Lưu Viễn Tề, không cam lòng người anh ta yêu không phải mình, nhưng lại cảm thấy có lỗi với Đường Ân, bản thân nguyên chủ không biết nên chọn bạch mã hoàng tử nào, trong lúc nhất thời Bách Hợp cũng do dự, dứt khoát đem mấy chuyện buồn phiền này suy nghĩ sau.
Cô không nhìn thấy lúc cô đem đũa hướng về muốn cá hấp, ánh mắt Đường Ân đầu tiên là hơi lóe lên, sau đó kính mắt màu vàng che dấu, ánh mắt bắt đầu ảm đạm, trở nên hơi buồn bã không hiểu, khiến người ta không rõ suy nghĩ cất dấu trong mắt của anh.
“Ăn ngon không?” Anh nói xong chuyện Lưu Viễn Tề, quay đầu lại bắt đầu hỏi Bách Hợp thức ăn hợp khẩu vị hay không, Bách Hợp khẽ gật đầu, còn chưa mở miệng, Đường Ân đã đứng lên đi về phía phòng bếp: “Ăn nhiều một chút, chăm sóc cơ thể.” Anh đứng cạnh cửa phòng bếp, nhịn không được lại quay đầu lại nhìn chằm chằm Bách Hợp, hạ mí mắt, gương mặt khôi ngô không chút cảm xúc nhìn bóng lưng Bách Hợp, bởi vì nguyên nhân vị trí anh đứng ngược sáng, chỗ dưới mắt bị sợi tóc tạo ra bóng mờ, chỉ thấy sống mũi và bờ môi đẹp mắt sáng bóng màu hồng phấn.