Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 24 : Tiếu ngạo giang hồ công lược (sáu)

Ngày đăng: 03:56 30/04/20


Có một ký sinh ở bên người như vậy, Lâm Bình Chi chỉ vì tìm xe ngựa mà nàng vừa ý đã tìm mất mấy ngày, một đường nàng cứ kêu chỗ này không khoẻ chỗ kia không đúng, hai người lên đường gần một tháng, còn không có tiến vào trong địa bàn của phái Tung Sơn, gần đây xiêm y diễm lệ cùng với phấn thoa xinh đẹp Lâm Bình Chi yêu thích rốt cục đã rời xa hắn, cho dù là ai mà đeo theo một đứa con nít to lớn ở bên người, cái loại khí chất tà mị cuồng túm khốc cũng không đứng vững được nữa.



Qua thêm nửa tháng, còn chưa đi qua mấy thôn trấn, Bách Hợp đã muốn ăn chim bồ câu nướng, gần đây không biết là người nào dùng bồ câu đưa tin, hai ngày trước Lâm Bình Chi tiện tay đánh hai con xuống một mặt xem xét tin tức một mặt thuận tiện nướng chim bồ câu, Bách Hợp chỉ huy hắn lợi dụng chim bồ câu còn tươi thoa lên chút dầu, mùi vị nhất thời ngon hơn, khiến hai ngày này nàng đều ầm ĩ muốn ăn.



Đã giải thích rất nhiều lần cho nàng biết thịt chim bồ câu mặc dù ngon nhưng ăn nhiều sẽ ảnh hưởng không tốt tới vết thương, sau này sẽ để lại sẹo, Lâm Bình Chi rốt cục bạo nộ: “Đã nói với ngươi ăn nhiều sẽ không tốt với vết thương, làm sao ngươi lại không chịu nghe hả? Trước kia làm sao ngươi có thể giấu kỹ bản tính thực thế? CMN!” Hắn từng nghe có lần Bách Hợp bật thốt lên tiếng mắng chửi người này, từ đó mỗi lần nổi giận liền mắng ra, quả nhiên cảm thấy trong lòng sảng khoái rất nhiều, gần đây mấy chữ ‘ CMN ’ đã trở thành câu cửa miệng của Lâm Bình Chi, hắn mắng xong cũng đã chuẩn bị sẵn, quả nhiên thấy Bách Hợp nước mắt lưng tròng, liền ngậm miệng không nói nữa.



Lâm Bình Chi hối hận, hắn hối hận tại sao lúc trước vì muốn đối phó Nhạc Bất Quần mà lại cưới Nhạc Linh San, hắn cũng hối hận tại sao ban đầu lúc nàng bị thương phải mang nàng theo, lúc ấy Lệnh Hồ Xung đã đi theo phía sau, hắn nên trực tiếp ném Nhạc Linh San cho tên kia mới đúng, so với bản thân mình không bình tĩnh, chắc Lệnh Hồ Xung sẽ vui lòng chăm sóc nàng.



Nhưng không biết tại sao , có lẽ gần đây chăn sóc Bách Hợp đã lâu, Lâm Bình Chi cảm thấy giao nàng cho Lệnh Hồ Xung thì hắn lại cảm thấy trong lòng không thoải mái, vì vậy ở ngoài sáng biết Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh đi theo ở phía sau, cách hai người mình không xa, hắn cũng không nói là muốn đưa Bách Hợp qua…, thậm chí khi ý nghĩ này trong đầu vừa mới hiện lên đã bị mình lấy đủ loại lý do mà triệt tiêu.




Cùng củi gạo dầu muối giao thiệp đã lâu, tức giận cái gì đó cũng không sinh ra , lúc này hắn đã không có tâm tư cùng Lệnh Hồ Xung ác đấu một trận, ở cùng Bách Hợp đã lâu không biết có phải bởi vì nàng mang vẻ mặt thiên kinh địa nghĩa sai sử mình giặt quần áo nấu cơm hay không, trừ lúc ban đầu Lâm Bình Chi làm không thuận tay lúc có chút giận dữ ra, hơn một tháng qua cũng sớm đã quen, thậm chí khách quan cho trước kia trong đầu đầy ý nghĩ oán hận cùng với báo thù, gần đây lại trở thành mỗi ngày vắt óc tìm mưu kế xem phải làm sao để có đồ ăn.



Nghe Bách Hợp gọi mình thì vẻ mặt Lệnh Hồ Xung khẽ nhúc nhích, nhưng ngay sau đó nghe được nàng phân phó Lâm Bình Chi nấu cơm , nụ cười trên mặt Lệnh Hồ Xung dần dần cứng lại, Nhậm Doanh Doanh ở bên cạnh thở dài: “Xung ca, chúng ta đi thôi.”



“Tiểu sư muội, nếu có cái gì cần đến ta giúp, chỉ cần muội mở miệng, Đại sư ca ngay cả ở ngoài ngàn dặm, cũng tuyệt đối sẽ chạy tới.” Lệnh Hồ Xung không để ý lời nói vừa rồi của Nhậm Doanh Doanh…, ngược lại hướng Bách Hợp lớn tiếng nói, hắn vừa mở miệng thì sắc mặt Lâm Bình Chi liền thay đổi, trong lòng Bách Hợp đối với Lệnh Hồ Xung cũng không có ác cảm gì, ngược lại bởi vì ảnh hưởng bởi trí nhớ của bản thân Nhạc Linh San, thì rất áy náy với Lệnh Hồ Xung, lúc vừa nghe lời này nàng liền cắn cắn đôi môi, gật đầu nói: “Đa tạ Đại sư ca, cha muội có lỗi với huynh, muội thay cha nói nói xin lỗi, hi vọng Đại sư ca. . . . . .” Lời này giống như là Bách Hợp mở miệng theo bản năng, trong lòng Lệnh Hồ Xung lại càng đau đớn, liền bật thốt lên:



“Sao ta lại trách muội, cho dù có chết vì muội ta cũng sẽ không trách muội.” Lâm Bình Chi hừ lạnh một tiếng, đầu Nhậm Doanh Doanh cũng buông xuống, lúc này Lệnh Hồ Xung mới cẩn thận bước đến cạnh Nhậm Doanh Doanh kéo xe ngựa đến gần để hai người ngồi lên.