Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 242 : Bạch mã hoàng tử 7

Ngày đăng: 03:59 30/04/20


Edit: Thảo Nguyễn



Beta: Sakura



“Đường Ân, như vậy quá là nhanh, em vẫn chưa chuẩn bị xong.” Bách Hợp cảm thấy hơi đau đầu, cô thử nghĩ giảng đạo lý với Đường Ân, nhưng thấy anh căn bản không có ý muốn nhiều lời với mình, chỉ cười đi về phía cô, trong tay anh cầm sườn xám, nụ cười trên mặt hơi kỳ lạ: “Tôi đợi ngày này rất nhiều năm rồi.” Anh ý vị thâm trường nói một câu, Bách Hợp vội vàng lắc đầu: “Em biết, thế nhưng mà cho em chút thời gian nữa…” Cô mới vào nhiệm vụ, cho dù Đường Ân trước đó đợi Ôn Bách Hợp hơn mười năm, thế nhưng mà cô vừa vào chưa được mấy ngày, nếu như đối tượng của nhiệm vụ là Đường Ân cũng được, nhưng lúc cô còn chưa rõ đối tượng của nhiệm vụ đã bị Đường Ân bắt chọn lựa.



Vốn dĩ chọn lựa cũng không sao, nhưng quan trọng là cảm giác mà Đường Ân cho cô khiến cô hơi bất an, vì vậy đối với nhiệm vụ lần này trong lòng cô khó tránh khỏi có chút kháng cự.



Thấy vẻ mặt thấp thỏm lo âu của cô, Đường Ân chỉ khẽ cười, không lên tiếng. Anh dễ dàng kéo Bách Hợp lại, kiềm chế trong ngực, đưa tay kéo khóa áo sau lưng cô ra. Đồ hôm nay Bách Hợp mặc chính là váy liền áo khóa kéo phía sau, váy kín toàn thân, ai ngờ lúc này mới biết là sách lược sai lầm, váy bị kéo ra, tay Đường Ân chỉ khẽ đẩy bờ vai cô, cái váy kia đã rơi thẳng xuống mặt đất.



Hai tay của Bách Hợp theo bản năng ôm ngực, định ngồi xổm trên mặt đất, nhưng Đường Ân lại mặc bộ sườn xám vào người cô, không có ý muốn chiếm tiện nghi của cô, ngược lại để cô mặc vào, ngón tay mới bắt đầu linh hoạt cài khuy áo trước ngực cô.


“Không được rời bỏ tôi một lần nữa!” Đường Ân giống như người bị thần kinh, vừa mới còn cười lớn, ngay sau đó khuông mặt tuấn tú bỗng trở nên u ám, chen chân vào câu đầu cái ghế tới ấn Bách Hợp ngồi xuống, duỗi chân ngăn ở eo bụng cô, sức lực không lớn đến mức khiến cô không chịu đựng được, nhưng cũng không nhỏ khiến Bách Hợp có thể xoay người ngồi được.



Chiếc sườn xám vừa mới mặc lên người lúc này bị Đường Ân vén lên, đúng lúc tay cô bị trói buộc, lộ ra da thịt trắng nõn, lóng lánh xinh đẹp, tư thế chịu sự chế ngự của người khác và quần áo dần dần bị cởi hết khiến Bách Hợp bắt đầu hoảng hốt, hơn nữa không giữ được bình tĩnh, ra sức liều mạng muốn giãy dụa, nhưng không thoát khỏi sự áp chế của Đường Ân.



“Đường Ân, có chuyện từ từ nói trước, bây giờ vẫn đang trong phòng làm việc của anh.” Bách Hợp không nhận được hồi đáp của Lý Duyên Tỷ, lúc này dưới áp lực quần áo không chỉnh tề, nhất là suy đoán không đáng tin trong lòng cô cùng với vẻ mặt càng ngày càng lạnh lùng của Đường Ân, sự thay đổi bắt đầu rõ ràng lên, cô làm nhiều nhiệm vụ như vậy, từ sự thấp thỏm lo âu lúc mới bắt đầu, vẻ bình tĩnh tự nhiên sau này, có tình huống nào cô chưa gặp, nhưng cho dù áp lực nhiều hơn nữa, cũng không đến mức khiến cô cảm thấy mình là bất lực như thế này.



“Không ngoan ngoãn.” Đường Ân chớp mắt, áo sơ mi trên người bị anh rất nhanh ném sang một bên, bụng sáu múi, đường cong cơ bắp trên người đẹp, trong hơi thở mang theo sự mỹ cảm, như con báo hoang dã ngủ đông, đang giữ sức chờ thời cơ hành động khiến con mồi không thể phản kích dưới móng vuốt sắc bén.



“Bây giờ không chấp nhận tôi, chẳng lẽ muốn đợi Lưu Viễn Tề tới?” Đường Ân giống như kể chuyện cười, đôi mắt bình thường khiến người khác không thể đoán ra hơi cong lên, trong mắt lóe lên ánh sáng: “Hay là, người mà e chờ đợi chính là hắn ta? Đáng tiếc trong lúc nhất thời hắn ta không tới được ah, tôi có thể cảm nhận được, hiện tại tôi càng ngày ngày càng mạnh, càng ngày càng độc lập, cho dù hắn ta là…” Đường Ân còn chưa dứt lời, bỗng nhiên ngay lúc đó Bách Hợp cảm giác người nhẹ chợt nhẹ, linh hồn bắt đầu bay ra.



“Xảy ra vài điều bất ngờ.” Giọng lạnh lùng của Lý Duyên Tỉ vang lên, tuy giọng điệu bình tĩnh, nhưng Bách Hợp vẫn nghe ra được sự mệt mỏi cất giấu trong đó: “Nhiệm vụ lần này xuất hiện vài việc bất ngờ, cho cô bị hoảng sợ.”