Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 246 : Đôi tình nhân giang hồ Nghĩa hiệp (ba)
Ngày đăng: 03:59 30/04/20
Edit: Tâm Tĩnh, Tiểu Ngân
Beta: Sakura
Mấy người ở chung một nhà, ở giữa chỉ cách một bức tường rất mỏng dệt từ tấm trúc, căn bản không thể dùng, bên này vừa ho khan một tiếng cách vách cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Lời Bách Hợp vừa nói hiển nhiên Lý thị đã nghe thấy.Vừa rồi nàng tố cáo với Tống Ngũ Lang, lúc này Lý thị đang tức giận mượn cớ mắng con trai để sai bảo nàng đây.
Tống Ngũ Lang trầm mặc đi ra ngoài, không nói chuyện với Bách Hợp nữa. Dù hắn còn suy nghĩ trong đầu nhưng nghe lời Bách Hợp vừa nói, hăng hái cũng tiêu tan hơn phân nửa. Trải qua chuyện lần này Bách Hợp dám khẳng định trong lòng hắn nhất định có chút khó chịu với mình, nhưng chắc chắn cũng cảm thấy hơi áy náy, trong thời gian ngắn sẽ không đụng tới nàng, nghĩ đến đây, nàng không nhịn cong miệng cười không ra tiếng.
Từ đó sau quả nhiên Tống Ngũ Lang dù không thân thiết với nàng, nhưng lại có nhiều thêm mấy phần thương hại áy náy. Ánh mắt Lý thị nhìn nàng càng ngày càng không tốt, dưới tình huống như vậy, thời gian hơn nửa năm thoáng một cái đi qua.Sinh nhật mười lăm tuổi của Bách Hợp vừa qua, Lý thị đã không nhẫn nại được nữa, lại bắt đầu thúc giục con trai chuyện viên phòng. Bản thân Tống Ngũ Lang cũng hơi động lòng, nhưng Bách Hợp căn bản không lo lắng mấy thứ đó, bởi vì tính toán thời gian, Dương Tú Tú đã xuống núi tới đây tìm gian thần Tần Cống báo thù.
Khoảng hai tháng sau, khi Tống Ngũ Lang trở về thần sắc trên mặt có chút cổ quái, hình như cực kì vui vẻ. Bách Hợp nghĩ đến hôm nay bên ngoài người người đồn đãi Tần Cống chém giết cả nhà triều thần Dương thị, chuyện tịch thu Dương gia, tin tức huyên náo ngay cả nàng ở giữa sườn núi còn nghe thấy, có thể thấy được quả thật chuyện rất lớn. Lúc ăn cơm tối nàng thử thăm dò hỏi Tống Ngũ Lang nói: “Phu quân hôm nay có chuyện gì, hình như có chút vui mừng?”
“Bên kia có ánh lửa di chuyển, đuổi theo!” Một giọng nói nam đột ngột vang lên, trong đêm khuya càng lộ vẻ đặc biệt chói tai to rõ.Bách Hợp ngẩn người, cùng Lý thị liếc nhau một cái, trên mặt hai người đều hiện lên vẻ lo lắng.
Bách Hợp lo lắng vì không biết lúc này xảy ra chuyện gì, ở bên ngoài ngốc dễ dàng rước họa vào thân. Thần tiên đánh nhau người phàm gặp tai ương, nghe mới vừa rồi người kia nói chuyện rõ ràng họ đang đuổi theo thứ gì đó, không phải người thì chính là động vật. Cái trước dễ dàng khiến mình gặp tai họa, cái sau nếu là động vật bị thương, đụng phải hai người họ có thể khiến chúng nóng nảy mà vây khốn quần đấu, đến lúc đó vẫn là các nàng xui xẻo.
Mà Lý thị lại nghĩ là con trai ra ngoài một đêm không về, bây giờ có người tới trong núi tìm, rất sợ Tống Ngũ Lang đã xảy ra chuyện, trong lúc nhất thời bị dọa sợ hai chân như nhũn ra, chân không bước nổi.
“Chúng ta đi xem một chút...”
Thật sự là sợ cái gì thì hết lần này tới lần khác lại tới cái đó, rõ ràng nghe được cái gì đó không đúng rồi, Lý thị lại càng muốn tới gần bên kia. Bách Hợp đang muốn cự tuyệt thuyết phục Lý thị trốn đi, trong lúc đó một trận tiếng lá cây bị kích thích từ xa truyền đến đến, thật giống như tiếng bước chân dồn dập từ trong bụi cỏ đã chạy tới bên này.Bách Hợp vừa muốn mở miệng, một bóng dáng màu đen nhanh như chớp đánh về phía nàng. Nếu không phải nàng gần đây đang luyện võ công, dù còn chưa luyện được thân thủ cao minh nhưng năm giác quan lại nhạy bén hơn không ít, lúc nhìn thấy bóng đen đó nàng vốn muốn tránh, nhưng trong đầu lại phản ứng rất nhanh, thân thể chậm đi một chút, chỉ nghe ‘bành’ một tiếng, người nàng bị đụng bay lên, bộ ngực ‘răng rắc ’ một tiếng vang nhỏ.Bách Hợp cơ hồ có thể nghe được tiếng xương sườn đứt rời, đầu tiên có chút chết lặng, lúc đụng vào trên cây rồi té xuống, toàn thân đau đớn.