Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 248 : Đôi tình nhân giang hồ (năm)

Ngày đăng: 03:59 30/04/20


Edit: Tâm Tĩnh & Tiểu Ngân



Beta: Sakura



Hình như Lý thị cực kì cố sức gấp gáp, lại có chút thở không ra hơi: “Ngũ Lang ah, con định vì một mình nàng mà hại chết chúng ta sao? Tú Tú thù lớn chưa trả, hôm nay tình trạng của Lưu thị đã như vậy, thần tiên cũng không cứu sống nổi. Con còn mang theo một gánh nặng như nàng ta làm gì? Người của Tần tặc sắp đuổi theo tới, có phải con muốn lão nương và Tú Tú chết trước mặt con, con mới cam tâm hay không?”



Không lâu lắm, Bách Hợp cảm giác mình bị bỏ trên mặt đất.Tống Ngũ Lang loáng thoáng tiến lên nói với nàng: “Bảo trọng.”Bách Hợp nghe thế không nhịn được muốn cười.Nàng có ngốc cũng biết Lý thị ngại nàng vướng víu muốn vứt bỏ nàng, có thể thấy được tình hình của nàng thực sự hỏng bét.Ngay cả Lý thị cũng biết mình không có đường sống, Tống Ngũ Lang còn tới bảo mình bảo trọng cái gì?



Đang lúc tuyệt vọng lại tiếng bước chân liên tiếp vang lên, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng người la: “Quốc Công Gia chậm một chút, trong núi ty chức đã bày thiên la địa võng, nghĩ tiểu tiện nhân họ Dương kia dù có ba đầu sáu tay, cho dù mọc cánh cũng khó bay ra được.”



Có người gọi Dương Tú Tú là tiểu tiện nhân, trong lòng Bách Hợp không nhịn được sảng khoái một trận, tiếp theo hình như có người phát hiện nàng, chiếu đang bọc nàng bị vạch ra, một ánh mắt có chút thờ ơ rơi vào trên người nàng, đón lấy rồi dần dần đọng lại.



Một giấc này Bách Hợp cảm thấy mình ngủ rất sâu, khiến nàng có cảm giác mình suýt nữa khôngtỉnh lại, cảm giác như băng trong lửa đi qua một lần, may mắn cuối cùng vẫn tỉnh lại. Khi nàng mở mắt ra, mặc dù cả người vẫn đau nhức nhưng lại không giống lúc trước mất máu quá nhiều, không có cảm giác tuyệt vọng sinh mệnh từ từ rời đi. Nàng đưa tay muốn sờ sờ mình, chỉ vừa nhấc tay, cả người lại có chút không thể khống chế được. Nàng liếc nhìn chung quanh, đây là một gian phòng hết sức rộng rãi lịch sự tao nhã, không hề có đồ đạc nào dư thừa, ngoại trừ một chiếc giường rộng rãi, mặt khác chỉ có một cái thư án, trên bàn đốt đàn hương giúp người yên giấc, lúc này khỏi thuốc lặng lẽ bay lên từ bên trong, trong phòng tràn ngập hương vị khiến người ta thoải mái.




Hắn lười biếng dựa ngồi trên giường êm, cả người toát ra khí chất trong trẻo lạnh lùng cao quý không thể xâm phạm, lại mang theo chút tà khí: “Thương thế của cô đã tốt rồi. Nếu muốn báo thù trút giận, hiện tại chính là cơ hội tốt.” Lúc nói câu đó, sóng mắt của hắn lưu chuyển, thần sắc hấp dẫn, dung mạo xinh đẹp như hoa đào nhưng khí chất lại lạnh lung như u lan, hai loại cảm giác mâu thuẫn dung hợp chung một chỗ, thỉnh thoảng trong lúc lơ đãng lại lộ ra chút càn rỡ. Trong Quốc Công phủ rất nhiều hầu gái nha đầu lúc nhìn thấy hắn đều đỏ mặt, bởi vậy có thể thấy được Tần Cống có dung mạo xuất chúng.



Bách Hợp không nghĩ tới hắn còn mời mình cùng đi thu thập đám người Tống Ngũ Lang. Nàng hơi sửng sốt một chút, tiếp theo nở nụ cười: “Nếu Đại ca nói như vậy, ta cũng không khách khí. Mấy người Tống Ngũ Lang làm hại ta suýt nữa mất mạng, quả thật phải xả cơn tức giận này thật tốt mới được.”



Quan trọng nhất, nàng chỉ muốn thấy đám người Tống Ngũ Lang không được thoải mái. Dương Tú Tú rơi vào kết cục thê thảm, vừa có thể thay mình xả giận, còn có thể để cho chủ thân thể này cảm thấy vui vẻ vừa lòng. Chuyện tình một công đôi việc như thế dĩ nhiên Bách Hợp vui lòng đi làm, vì vậy không chút do dự liền đáp ứng.



Tần Cống nói ba đến năm ngày có thể nhận được tin tức của Dương Tú Tú, quả nhiên mới ngày thứ ba, thuộc hạ hắn phái ra đã truyền tin tức trở lại, nói trong thôn trang bên ngoài kinh thành khoảng ba mươi dặm thấy hành tung mấy người đó.



Tuy nói bây giờ thương thế của Bách Hợp đã tốt lên rất nhiều, nhưng Tần Cống vẫn để người chuẩn bị xe ngựa xa hoa, dẫn nàng cùng lên đường. Một đường dẫn theo không ít người, giống như ra ngoài săn thú, coi đám người Tống Ngũ Lang như đồ chơi, tư thái khinh thường bộc lộ rất rõ ràng.



Rất nhanh tin tức đám người Tống Ngũ Lang núp trong một động gấu ở ngọn núi phía sau thôn trang bị người tra xét ra. Mấy ngày đầu sở dĩ không có ai tìm được hắn là vì Tống Ngũ Lang giết gấu lớn rồi núp trong động, vì vậy không có ai muốn đi thăm dò tìm động gấu, để hắn tránh thoát mấy ngày, nhưng cái động vừa lộ ra, tất nhiên giấu không được bóng dáng, rất nhanh đã bị người phát hiện.