Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 252 : Tình mẹ trong lao lý 1
Ngày đăng: 03:59 30/04/20
Edit: Alex Pooh
Beta: Sakura
Trở lại trong không gian, Bách Hợp suy nghĩ mới phát hiện ra điểm kì quái trong nhiệm vụ lần này, không tự chủ được nghĩ đến hậu quả mà phát lạnh. Lúc này đây chính mình lại bị ý nghĩ của Lưu Bách Hợp ảnh hưởng, nếu sau này gặp phải người oan khuất hơn, thống khổ hơn, chẳng phải cô sẽ bị người ta đảo khách thành chủ rồi hả? Vừa nghĩ tới loại tình huống đó, lông tơ trên người Bách Hợp lập tức dựng đứng cả lên, càng thêm kiên định quyết tâm muốn làm nhiều nhiệm vụ để tăng cường thực lực.
Đáng tiếc Lý Duyên Tỷ không có ở đây, nếu không thì đã có thể hỏi anh một chút, trong lòng cũng yên tâm hơn, còn tốt hơn tự mình suy đoán lung tung nhiều.
Nghĩ tới Lý Duyên Tỷ, Bách Hợp trầm mặc một hồi lâu. Trong nhiệm vụ lần này, Tần Cống cho cô một loại cảm giác rất kì lạ, dường như giữa hai người vô vàn thân mật, nhưng lại có khi như xa cách, vô cùng lạnh nhạt. Cảm giác mà hắn cho cô có hơi giống Lý Yến Tu, cảnh tượng hai người làm bạn cả đời, giống như lúc mình và Lý Yến Tu ở chung trên đại dương bao la. Có mấy lần thậm chí cô còn có cảm giác Tần Cống chính là Lý Yến Tu, đáng tiếc cô lại không dám hỏi.
Lúc trước, đột nhiên Đường Ân khiến cô hoài nghi có thể có quan hệ với Diệp Xung Cẩn thì cô không dám nghĩ nữa, nhiệm vụ của mình đã làm xong, có phải có người ở trong nhiệm vụ đi theo mình hay không. Cô cũng không rõ những người đó đến tột cùng có phải tồn tại bình thường ở cái thế giới hư vô mờ mịt kia không, hay cũng giống như mình vậy, luân hồi qua nhiều không gian vì một mục đích nào đó.
Cô cũng không hiểu tâm tình của mình đối với nhận thức này là như thế nào, có mừng thầm, có sợ hãi, có khẩn trương, cũng có gánh nặng. Sợ người cố chấp như Diệp Xung Cẩn thật sự bởi vì một mục đích là đuổi theo mình, mục tiêu của cô là muốn được sống thật lâu, khi Bách Hợp quyết định cái mục tiêu này thì đã không muốn cuộc đời mình bị trệch đường ray. Thật mâu thuẫn! Cô lại hi vọng, Lý Yến Tu, người kia cũng có thể như Diệp Xung Cẩn, còn có thể xuất hiện lần nữa. Tần Cống cho cô cảm giác thật sự rất tốt, lạnh lùng như băng, cho cô cảm giác an lòng đến quen thuộc, lại cũng sẽ không cực kỳ cố chấp khiến cô chỉ muốn tránh.
Nếu như hắn thật sự là Lý Yến Tu, vậy thì tốt rồi.
Bỏ qua những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, lúc này đây, cái âm thanh cứng nhắc kia không xuất hiện thêm nữa, ngược lại trong không gian trực tiếp hiện ra tư liệu của cô.
Bản thân cô ấy không có văn hóa, cũng không có bản lĩnh gì, về sau mang thai ngược lại tình mẫu tử ít ỏi trong lòng trỗi dậy, từ chối người đàn ông bạo lực bắt cô ấy bỏ đi đứa con. Cả đời này cô ấy chịu không ít đau khổ, vì muốn để cuộc sống sau này của con gái không giống mình, bởi vậy lúc cô ấy nghe người khác nói lao động ở nước ngoài khá hơn, cậy nhờ quan hệ, tìm người đàn ông lúc trước lừa gạt cô ấy đòi mấy vạn đồng tiền chia tay với phí tổn mất con, giao cho người môi giới vượt biên, đi theo người khác cùng ra nước ngoài.
Trên thực tế, cuộc sống ở nước ngoài không tốt đẹp như trong tưởng tượng của cô ấy, tiền kiếm được cũng không nhiều như Quý Bách Hợp tưởng tượng. Rất nhiều nơi đều kỳ thị người da vàng phương Đông, bởi vậy cô ấy làm việc nặng nhọc nhất, ăn bánh mì chất lượng kém nhất, ở căn phòng rách nát nhất, kiếm được chút tiền ít ỏi. Sau mười tháng hoài thai, con gái Quý Nguyệt của cô ấy được sinh ra, bởi vì nguyên nhân sinh ra ở nước ngoài, cho nên lấy quốc tịch ở nước ngoài. Nhờ phúc của con gái, Quý Bạch Hợp lúc trước là công nhân lao động phương Đông tạm thời biến thành người nước ngoài.
Đứa trẻ sau khi lớn lên chính là người khiến Quý Bách Hợp đau lòng và để ý nhất, cả đời cô ấy chịu quá nhiều đau khổ, dạy dỗ con gái trở nên nhu thuận lại nghe lời. Cứ cho rằng cả đời này của mình sẽ thuận thuận lợi lợi trôi qua, không ngờ sinh nhật mười tám tuổi năm đó của Quý Nguyệt, con bé ăn mừng sinh nhật, kết quả đêm đó lái xe đụng chết người. Con gái là trời đối với Quý Bách Hợp, con bé đã tròn mười tám tuổi, phải gánh chịu trách nhiệm nhất định rồi, huống chi tai nạn giao thông lần này tất cả đều do Quý Nguyệt, sau này con gái còn phải học đại học, có tiền đồ rộng lớn. Quý Bách Hợp không chút do dự thay Quý Nguyệt nhận tội, vào nhà giam.
Cuộc sống trong nhà giam không có một ngày an bình. Trong nhà giam đều là những gương mặt trắng đen lẫn lộn, thân là người phương Đông, Quý Bách Hợp là thành phần gây chú ý nhất, đủ loại ức hiếp vũ nhục tự nhiên không cần nhắc lại, đánh đạp tàn nhẫn ngược đãi càng không ít, có khi thậm chí cả cảnh ngục cũng sẽ hành hạ cô ấy. Vì Quý Bách Hợp không có tiền mời luật sư lại không phải là người nước ngoài nhưng lại hưởng phúc lợi của người nước ngoài, cô ấy bị quan toà phán vào trong nhà giam mười năm.
Đợi đến khi ra khỏi nhà giam, cơ thể vốn yếu đuối của cô ấy trở nên tang thương không chịu nổi. Cô ấy vào nhà giam khi mới ba mươi lăm tuổi, lúc đi ra cũng đã là bốn mươi lăm tuổi, bề ngoài nhìn qua không khác gì phụ nữ trung niên năm sáu mươi tuổi. Ra khỏi nhà giam, không công việc không tiền, thậm chí ngay cả con gái ngày trước cô ấy đau lòng rất nhiều cũng xa lánh, nhưng những cái này Quý Bách Hợp không sợ. Lúc trước cô ấy dám đánh cược mọi thứ chạy ra nước ngoài, lúc này cho dù nhận hết mọi tổn thương sau khi ra khỏi nhà giam, cô ấy cũng tự tin mình có thể sống tốt, thế nhưng mới an ổn được vài ngày, rốt cuộc vào một lần Quý Nguyệt theo bạn trai ra ngoài chơi, trong lúc vô tình giết người.
Vốn là mọi việc không hề liên quan đến Quý Nguyệt, dù sao người không phải do con bé giết, thậm chí ngay từ đầu con bé còn không biết tí gì về việc này. Thế nhưng con bé yêu bạn trai mình, định gánh tội thay hắn, kết quả cuối cùng không cần nghĩ cũng biết, Quý Bách Hợp đau lòng con gái lại một lần nữa vì con gái mà ngồi tù, lúc này đây bởi vì là tội giết người, hơn nữa cô ấy là người phương Đông, lại có tiền án, nên quan toà xử nặng cô ấy, lại để cho cô ấy chịu tội trong nhà tù khủng khiếp nhất nước Mỹ, hơn nữa một lần xử hai mươi năm liền.
Trước đã vào nhà giam mười năm, khó khăn lắm mới thoát khỏi nơi địa ngục ấy, hôm nay lại bị phán hai mươi năm, trong lòng Quý Bách Hợp vô cùng hốt hoảng nhưng vẫn bị đưa đi. Ban đầu, mỗi tháng con gái đều tới thăm nom cô ấy, thời gian lâu dài, dần dần một tháng thăm nom biến thành ba tháng, cuối cùng nửa năm, sau đó tận tới lúc Quý Bách Hợp sáu mươi tuổi, con gái cô ấy đã gần mười năm chưa tới thăm cô ấy. Cô ấy kiên cường gắng gượng, muốn sống để được ra ngoài gặp mặt con gái, hai mươi năm thời gian đối với cô ấy mà nói quả thực một ngày như một năm, cuối cùng cô ấy cũng được ra tù rồi. Lúc cô ấy được thả, cô ấy đã không thể đi nhanh được, chân của cô ấy từng bị người ta đánh gãy, đầu ngón tay của cô ấy bị tù nhân tàn nhẫn bẻ gãy, cô ấy kéo theo cơ thể không trọn vẹn không đầy đủ ra ngoài, nhưng con gái cô ấy đã chuyển nhà mới.
Vào lúc Quý Bách Hợp vất vả lắm mới hỏi thăm ra được tin tức của con gái, con gái cô ấy đã gả cho người khác, không phải người bạn trai lúc trước con bé kêu gào nguyện ý chết đi vì hắn ấy, mà là một người đàn ông khác.