Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 281 : Vai phụ game online 18 (hoàn)

Ngày đăng: 03:59 30/04/20


Người phụ trách mà trò chơi phái đến là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, sau khi nói vài câu vô nghĩa thì muốn Lâm Kiêu Dương lên đài phát biểu cảm nghĩ nhưng sau khi bị cự tuyệt thì mang vẻ mặt tiếc nuối rời đi. Đồ ăn được đưa vào,Bách Hợp bị Lâm Kiêu Dương lôi kéo ngồi bên cạnh anh, cô hé miệng cười lấy chiếc ly vốn để đựng nước trái cây của mình đưa cho một nhân viên đang rót rượu.



Hành động như vậy của cô khiến cho mọi người ngẩn ngơ, Lâm Kiêu Dương đưa tay chóng cằm không nói gì. Trên bàn có người nhìn thấy hành động như vậy của Bách Hợp thì ồn ào hai tiếng, sau khi người nhân viên rót rượu kia giúp cô rót gần nửa ly thì Bách Hợp đứng dậy.



“Tiểu Hợp, cậu muốn đi đâu vậy?” Hạnh Phúc Ngọt Ngào nhìn thấy hành động của cô thì cũng đứng dậy theo.



“Mình muốn đinh mời rượu Minh Tử Tô Tô.” Đây là cơ hội hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của Bách Hợp, cô muốn Minh Tử Tô Tô lại nổi danh trong game nhưng mà cũng không phải là mỹ danh. Cô muốn về sau Minh Tử Tô Tô không thể ngẩng đầu lên được nữa, muốn cô ta không thể ở lần gặp mặt này trở thành mỹ nữ có tiếng của Long Chiến Thiên Hạ, về sau lại càng có danh tiếng, cuối cùng công thành danh toại ở Long Thiên Thiên Hạ.



“Mời rượu? Minh Tử Tô Tô? Mình cũng muốn đi.” Tên thật của Hạnh Phúc Ngọt Ngào là Điền Điềm, trong trò chơi cô ấy và Minh Tử Tô Tô cũng vì một câu ‘Bà cô già’ mà kết thù oán, lúc này thấy Bách Hợp muốn làm khó Minh Tử Tô Tô, cô ấy nhếch miệng cười cũng nhanh chóng cầm ly bảo người ta rót rượu rồi đi theo Bách Hợp.



Lâm Kiêu Dương thấy hai người đi thì cũng rất tự nhiên đi theo.



Bàn tiệc của Ngạo Cốt Thiết Kỵ không náo nhiệt bằng bàn tiệc của Thiên Kiêu nhưng vì có một người đẹp hiếm thấy như Minh Tử Tô Tô nên vẫn gây ra một đợt oanh động.



Khi Bách Hợp bưng một chén rượu qua thì sắc mặt của Minh Tử Tô lập tức khó coi.



“Cô tới làm gì?” Không đợi An Thiên Lẫm mở miệng, Minh Tử Tô đã sầm mặt đứng lên nói: “Nơi này không chào đón cô!”



“Cũng không phải địa bàn của cô, ai cần cô hoan nghênh chứ?” Hạnh Phúc Ngọt Ngào ở trong game không thích Minh Tử Tô Tô, ở ngoài hiện thực cũng không thích Minh Tử Tô, chỉ mới nói một câu thì đã thấy Bách Hợp giơ cái chén trong tay về phía Minh Tử Tô: “Chuyện trước kia tôi không muốn so đo với cô nữa, hôm nay tôi tới đây là nói rõ ràng với cô, hy vọng cô về sau không quấn lấy anh hai của tôi nữa. Cửa nhà họ An chúng tôi không phải là ai cũng có thể bước vào. Nếu như cô tự nhận là mình còn có chút cốt khí thì uống một chén thề với tôi. Rượu tôi lấy chính là rượu trắng, nhưng mà nếu như cô không uống được thì lấy đồ uống khác cũng được.”



Bách Hợp mang vẻ mặt kinh miệt nói một câu, sao Minh Tử Tô có thể chịu được thích thích này, không nhịn được lấy ly rượu trắng đặt trước mặt Cố Ly Thừa, không để ý lời khuyên của hắn ta mà một hơi uống cạn. Mùi rượi cay khiến cho cô ta rơi nước mắt nhưng cô ta cố nén lại, không muốn làm trò cười cho Bách Hợp: “Tôi đã uống rồi. Cô cút đi, cửa nhà họ An các cô, có mời tôi cũng không vào.”



Không ngờ đơn giản như vậy đã hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng Bách Hợp mừng thầm: “Nếu như vậy, hy vọng cô nói được làm được.” Cô lấy rượu nhấp môi một chút rồi nhanh chóng lui sang một bên.



Tiếp đó Hạnh Phúc Ngọt Ngào cũng làm theo cách của Bách Hợp cũng lừa Minh Tử Tô uống hết một ly rượu trắng, sau khi làm xong chuyện, hai người trao đổi ánh mắt không có ý tốt rồi nhanh chóng trở về vị trí của mình.



Mới ăn cơm được một nửa, Bách Hợp chú ý thấy bên bàn của Ngạo Cốt Thiết Kỵ, An Thiên Lẫm và ba người kia lặng lẽ rời khỏi.



Minh Tử Tô này bề ngoài có vẻ nhu thuận nhưng mà tửu lượng của cô ta cũng không cao, vừa uống đã say. Vừa rồi Bách Hợp và Hạnh Phúc Ngọt Ngào lừa cô ta uống hết hai chén rượu, tối đa không đến một tiếng thì cô ta sẽ náo loạn.
Chỉ là đợi đến khi kéo vali hành lý ra khỏi khách sạn thì Bách Hợp đã nhìn thấy Lâm Kiêu Dương ở bên ngoài, buồn bực ngồi xe của anh đến sân bay, mua vé của chuyến bay gần nhất về đến nhà họ An.



Vợ chồng An Cửu Long cũng đã đến nội địa từ mấy tiếng trước, thậm chí còn thừa dịp Bách Hợp chưa trở về đã đi tới nhà họ Minh một chút. Đến lúc nhục mạ cha mẹ của Minh Tử Tô đến mức không ngẩng đầu lên được mới gióng trống khua chiêng trở về. Khi mẹ An lấy chi phiếu đập thẳng vào mặt cha mẹ Minh Tử Tô thì hầu như tất cả hàng xóm mà nhà họ Minh quen biết mấy chục năm đều biết, nhà họ Cố cũng ở cách vách. Lúc nghe được hai đứa con trai của mình cũng ở trong đó thì thiếu chút nữa bị tức chết, lúc này ba Minh cũng bị đưa đi bệnh viện, mọi chuyện càng náo càng lớn. Cho nên buổi sáng lúc An Thiên Lẫm thiếu chút nữa đã trúng một đấm của Cố Ly Thừa thì hắn mới nghĩ đến việc tìm Bách Hợp báo thù.



“Mẹ, mẹ thực sự cầm chi phiếu đi cho người nhà họ Minh để họ tìm người dạy dỗ quy củ cho Minh Tử Tô sao?” Bách Hợp không nhịn được cười, trong nội dung tác phẩm thường xuyên xuất hiện tình tiết lấy tiền ném vào mặt người khác, lúc này không ngờ cô cũng nghe được một chuyện thật. Sau khi về đến nhà, Bách Hợp được mẹ An lôi kéo nói chuyện này thì không nhịn được cười đến ngã ngửa.



“Đương nhiên, nhưng mà mẹ thấy hai vợ chồng nhà họ Minh kia tính tình vừa thối vừa cứng đầu hơn nữa lại nghèo túng cho nên mới lấy tiền để khiến bọn họ nhục nhã, dù sao bọn họ cũng sẽ kiêu ngạo không thèm nhận, nếu không con thực sự cho rằng mẹ sẽ ngốc đến mức đưa tiền cho bọn họ sao?” Mẹ An vén tóc nói. Bà có thể gả cho người làm ăn như An Cửu Long thì chứng tỏ rằng bà cũng không phải loại người không có não. Cho dù có ngu ngốc thì làm vợ chồng vài chục năm cũng học được một chút da lông. Cũng chỉ muốn khiến nhà họ Minh tức giận thôi, sao có thể thực sự lấy tiền cho bọn họ, cũng không xem bọn họ dựa vào cái gì!



Bách Hợp nghe nói như vậy lại không nhịn được cười một trận. Bên kia An Cửu Long đang hàn huyên vài câu với người đưa Bách Hợp về là Lâm Kiêu Dương, ánh mắt nhìn Bách Hợp có vài tia khác thường.



Mẹ An hiền lành nhìn con gái, còn đang nói trên người cô chỗ nào gầy đi, chỗ nào xanh xao. Số lần người mẹ này xuất hiện trong tác phẩm cũng không nhiều, trong trí nhớ của An Bách Hợp cũng không thường xuất hiện nhưng mà đời này lại đối xử với cô rất tốt. Giống như là nếu như để bà ấy chọn lựa giữa cô và An Thiên Lẫm thì bà sẽ không hề do dự mà chọn cô, điều này khiến cho Bách Hợp cảm thấy rất kỳ quái. Cũng chính vì vậy nên lúc trước khi An Cửu Long bảo cô về Hongkong, có người mẹ này đối xử thật lòng nên Bách Hợp thực sự không đành lòng lạnh lùng với bà, vì vậy mới nán lại một thời gian với bà, tình cảm của hai mẹ con còn hơn cả trong tình tiết.



Hiện tại hai vợ chồng An Cửu Long đến nội địa, cứ như vậy mà ở lại đây, không hề có ý định muốn rời đi. An Thiên Lẫm bị bọn họ nhìn chằm chằm, mỗi ngày giống như ngồi tù vậy, không thể tùy ý lên mạng cũng không thể tùy ý tìm hai anh em nhà họ Cố, chỉ có thể cả ngày theo An Cửu Long đi gặp khách hàng. Khi Bách Hợp đang vui sướng khi người gặp họa thì hôn sự của cô cũng được An Cửu Long định ra. Không có gì bất ngờ, cô bị đính hôn cho Lâm Kiêu Dương, lễ đính hôn được tổ chức nhân lúc hai vợ chồng An Cửu Long còn ở nội địa. Hai bên đều giống như sợ đối phương đổi ý vậy, nhanh chóng tổ chức đính hôn, hôn lễ được định là nửa năm sau.



Khi Bách Hợp không thể phản kháng được thì có bỏ thời gian lên trò chơi một lần. Nghe nói Lâm Kiêu Dương đã giao bang hội cho Vô Cùng Bận Rộn xử lý, gần đây anh không online nữa, trong trò chơi cũng nhiều người mới hơn, những đại thần phía sau cũng dần đuổi kịp anh. Chỉ lầ không có tin tức của Minh Tử Tô Tô nhưng mà theo như diễn đàn nói thì cô ta dường như đã có tiếng xấu trong trường, chuyện quyến rũ anh em nhà họ Cố đã truyền khắp nơi, cho dù cô ta đã lên năm 3 nhưng nhà trường vẫn quyết định đuổi học. Cô ta vừa đi đã không có ai nghe được tin tức gì của cô ta nữa nhưng mà trong trò chơi thì khẳng định là cô ta không thể nổi bật như trước nữa.



Tâm nguyện của An Bách Hợp là muốn xử lý Minh Tử Tô tuy không trực tiếp thô bạo như trong tưởng tượng của cô ấy nhưng mà đã được Bách Hợp giải quyết theo một phương thức khác. Đã không còn Minh Tử Tô nữa, đám người Cố Ly Thừa đương nhiên cũng không chơi tiếp nữa còn An Thiên Lẫm vì bị An Cửu Long nhìn chằm chằm cả ngày nên cũng không có cách nào lên trò chơi. Thành viên của Ngạo Cốt Thiết Kỵ nhanh chóng giải tán, một bang hội lớn ngày trước lên như diều gặp gió của server 1 cứ tan rã như vậy.



Những người này đã không còn tồn tại nữa, Bách Hợp đương nhiên cũng không muốn chơi nữa, xóa bỏ phần mềm Long Chiên Thiên Hạ trong máy, sau khi thanh lý xong thì máy tính lại khôi phục lại dáng vẻ không có một trò chơi nào của hai năm trước đây. Trong lòng Bách Hợp giống như hoàn thành một tâm nguyện gì đó vậy, thở dài nhẹ nhõm một hơi.



Nửa tháng sau, Bách Hợp thu dọn hộ chiếu và đồ đạc lén trở về Hongkong, cô không thể nào gả cho Lâm Kiêu Dương bởi vì cô không hề nghĩ sẽ lập ra đình, huống chi tâm nguyện của nguyên chủ là có được Lâm Kiêu Dương xong thì đá anh ta, hiện tại cô xem như là hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ mà thôi.



Chỉ là, tại sân bay Hongkong, người đàn ông trẻ tuổi đứng ngoài một chiếc xe, tay cầm văn kiện ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười. Nụ cười kia quen thuộc giống như nhiều năm trước đã từng thấy qua lại giống như ngày nào đó khi mới vào trò chơi khiến cho Bách Biến Yêu Tinh dù làm thế nào cũng không tránh được Thiên Chi Kiêu Tử vậy. Lâm Kiêu Dương đứng trước cửa xe, mở cửa đợi cô ngoan ngoãn đi vào.



Thủ đoạn này giống như lúc trước anh dùng bộ da thỏ của mình để dụ mình làm công cho anh ta vậy, lúc này chẳng qua thay đổi phương thức mà thôi. Thực ra về sau Bách Hợp đã hiểu ra Hôi Hùng Vương là một con boss cổ quái nhất Long Chiến Thiên Hạ, sẽ rơi ra trang bị vô cùng không tồi nhưng nhất định phải có người đánh thức nó trong kỳ ngủ đông, sau khi bị nói đánh chết trong một chiêu thì người còn lại phải giết được nó. Cô vẫn cố gắng để cho bản thân mình quên đi chuyện lúc trước nhưng mà lúc này, những đều nên nhớ tới và không nên nhớ tới thì cô đều nhớ tới. Thậm chí không hiểu vì sao cô còn nghĩ đến Lý Duyên Tỷ trong không gian, nghĩ đến người thanh niên cho dù bị cấm chú trói buộc cũng vẫn mỉm cười với cô trong tác phẩm Đại hải  không nội dung kia.



Tuy rằng không phải cùng một người, dáng vẻ hay tên tuổi cũng không giống nhưng lúc này lại cho cô cảm giác giống nhau, trái lại khiến cho cô nhớ đến người đàn ông trong không gian kia, tuy không nói nhiều với cô nhưng lại giúp đỡ cô rất nhiều.