Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 335 : Nữ tu tiên trọng sinh (14)

Ngày đăng: 04:00 30/04/20


“Vì sao không thể?” Bách Hợp nghe được lời này của Huyền Âm Tử, cũng bất chấp đang nói chuyện với Ma Ngang Tú, cười áy náy xin lỗi hắn ta, phong độ của vị hòa thượng Tử Lôi Âm tự này vô cùng tốt chắp tay trước ngực vái một cái, cũng không lên tiếng.



“Nếu sư tổ phi thăng, vậy sau này Vô Cực tông phải làm sao đây?” Trong lòng Huyền Âm Tử nóng nảy đến phát hỏa, nếu Vô Ngã Viêm phi thăng, về sau Vô Cực tông chính là không có người phù hộ, không có danh tiếng của lão tổ tông này, chỉ sợ Vô Cực tông sẽ bị người khác gặm đến xương cũng không còn, huống chi Vô Cực tông có Vô Ngã Viêm mới xứng là một trong ba đại tông phái, cùng tồn tại xưng hùng với hai tông Tử Lôi Âm tự và Quỷ Vương tông, không có Vô Ngã Viêm, Vô Cực tông sẽ lập tức rơi xuống hàng bang phái nhị lưu, nơi nào sẽ còn có vinh quang khiến cho các đại môn phái đến đây đầu nhập như lúc này?



Huyền Âm Tử bất mãn cực kỳ, quan trọng nhất là Bách Hợp lại chẳng phân biệt được nơi chốn nói ra chuyện như vậy ở trước mặt đám người này, tuy hắn biết rõ nếu Vô Ngã Viêm quả thật phi thăng thì nhất định là không thể gạt được bất cứ ai trên đại lục này, nhưng hắn chính là không muốn để cho người của Tử Lôi Âm tự biết chuyện này sớm.



“Trước kia Vô Cực tông như thế nào, thì sau này vẫn là như vậy, sư phụ thủ hộ Vô Cực tông nhiều năm, cho dù là phải phi thăng, thì cũng là chuyện theo lý thường phải làm, chẳng lẽ chưởng giáo chân nhân hy vọng sư phụ ở lại đây hao hết thọ nguyên?” Bách Hợp không nhịn được cười lạnh, theo trí nhớ của Hạ Bách Hợp thì Vô Ngã Viêm đã thủ hộ Vô Cực tông gần năm sáu ngàn năm rồi, cho dù sau khi tiến vào Hóa Thần kỳ tuổi thọ sẽ rất dài, thậm chí có khả năng Vô Ngã Viêm còn dùng bí pháp gì đó để gia tăng tuổi thọ của ông ấy, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, thì ông ấy nhất định sẽ độ kiếp phi thăng, một khi tiến vào Hợp Thể kỳ phi thăng thượng giới, đến lúc đó liền có thêm mấy vạn năm tuổi thọ, có ai sẽ tình nguyện chỉ sống mấy ngàn năm chứ? Tu luyện cả đời để làm gả y cho người khác sao? Cho dù Vô Ngã Viêm có cảm tình sâu sắc với Vô Cực tông, thì ông ấy cũng sẽ tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện ngu như vậy. Trên đời đúng là có Thánh Phụ, nhưng Vô Ngã Viêm tuyệt đối không thể nào là một người trong những Thánh Phụ đó.



Nghe được lời này của Bách Hợp, Huyền Âm Tử liền á khẩu không trả lời được, nhưng lão ta lại có chút không cam lòng, bởi vậy hừ lạnh một tiếng sau đó ôm một bụng hỏa khí đứng qua một bên, quyết định đợi sau khi giải quyết xong chuyện này, lão ta muốn đích thân dẫn mấy vạn đệ tử trong Vô Cực tông quỳ gối trước Vô Ngã Phong, cầu Vô Ngã Viêm thay đổi tâm ý!


Thời gian năm tháng nháy mắt liền qua, có sự ôn nhuận của Trúc Tâm dịch, pháp bảo của Bách Hợp xác thực trông càng linh khí hơn trước mấy phần, lúc nàng chuẩn bị đến Tử Lôi Âm tự sớm một tháng, thì Huyền Âm Tử lại gọi nàng lại.



“Sư thúc có thể mang theo Vị Ương và mọi người ra ngoài trải nghiệm không? Vốn Vị Ương và mọi người cũng nên ra ngoài trải nghiệm, chỉ là vẫn luôn không tìm được cơ hội phù hợp, trận giao chiến giữa Tử Lôi Âm tự và Quỷ Vương tông chính là thịnh hội khó có được, nếu sư thúc đồng ý giúp đỡ, nhất định sẽ vô cùng cảm kích.” Lúc Huyền Âm Tử nói lời này, vẻ mặt Diệp Vị Ương lãnh đạm đứng sau lão ta, lúc này Diệp Vị Ương đã đạt đến trình độ Kim Đan trung kỳ Đại viên mãn, sợ rằng chỉ thiếu một bước nữa liền có thể bước vào Kim Đan hậu kỳ, có lẽ chỉ thiếu một chút cơ duyên, cho nên Huyền Âm Tử mới có thể đưa ra yêu cầu như vậy. Vốn Bách Hợp muốn từ chối, nhưng không khỏi nhớ tới Vô Ngã Viêm, ông ấy đã dạy chính mình rất nhiều thứ, chính mình thiếu ân tình của ông ấy, vì Vô Cực tông, ông ấy đã trả giá rất nhiều, nếu có thể giúp Vô Cực tông làm chút chuyện, Bách Hợp rất nguyện ý, nhưng nàng không muốn giúp Diệp Vị Ương, nhất là lúc nhìn thấy đứa bé cao khoảng nửa người đang đứng bên cạnh Diệp Vị Ương, lại càng một ngụm từ chối: “Phi kiếm của ta không chở được nhiều người như vậy, nếu là đệ tử bình thường thì cũng thôi, ta với Hạ Thiên Băng chính là có cừu oán, nhìn thấy người có quan hệ với nàng ta liền không vui, cho nên chưởng giáo chân nhân hãy thỉnh cao minh khác đi.” Nói xong lời này, Bách Hợp cũng không quay đầu lại liền điều khiển phi kiếm bay đi.



Chỉ là nửa tháng sau, lúc nàng đến Tử Lôi Âm tự, thì khoảng mười ngày sau, Tử Lôi Âm tự vẫn phải nghênh đón một đám khách Vô Cực tông lấy một nhà Diệp Vị Ương dẫn đầu.



Trận tỷ thí giữa Tử Lôi Âm tự và Quỷ Vương tông được đặt tại trên bầu trời của biển Thâm Uyên, lúc này để tránh cho động tĩnh khi tu sĩ Nguyên Anh kỳ đánh nhau lan đến mạch khoáng sản dưới đáy biển ở gần đó, nên đã bày trần ở bốn phía. Bách Hợp gia nhập trong đám người Tử Lôi Âm tự, chậm rãi tiến vào trận.



“Tỷ tỷ tốt của muội à, hôm nay tỷ không leo lên Vị Ương được, lại trêu chọc vị trụ trì tương lai của Tử Lôi Âm tự này rồi sao, muội muội quả thật bội phục thủ đoạn của tỷ đó.” Hạ Thiên Băng đã chạy tới sau lưng Bách Hợp chẳng biết từ lúc nào, mỉm cười nhẹ giọng nói với Bách Hợp một câu, lúc này xem ra thực lực của nàng ta đã khôi phục hơn lúc trước rất nhiều, không thấy bộ dáng không ổn định sau khi bị sét đánh vào ngày đó, lúc này đã đạt đến cảnh giới Kim Đan sơ kỳ Đại viên mãn, hẳn là sắp đạt tới Kim Đan trung kỳ rồi. Bởi vì Bách Hợp hủy vòng tay không gian của nàng ta, sau đó lại bị Bách Hợp dẫn Thiên Lôi đánh cho trọng thương suýt nữa mất mạng, nên nguyên khí của Hạ Thiên Băng đại thương, không có tình huống đã bước vào Kim Đan hậu kỳ như trong nội dung vở kịch, tất nhiên lúc này đã trải mấy trăm năm, Kim Anh với nàng ta vẫn là xa xa không hẹn.