Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 354 : Tìm kiếm cuộc đời tiếc nuối 12
Ngày đăng: 04:00 30/04/20
“Không thể.” Giọng nói lạnh như băng như nói gì đó, tiếp đó có giọng nói khác có chút tàn bạo nói: “Muốn chiếm được nàng!”
Cũng không biết hai người này đang nói tới nàng nào, Bách Hợp hơi buồn cười, Lục Tiệm Ly ở trong nội dung vở kịch là người đoạn tụ thật, trong nội dung vở kịch của Tô Bách Hợp cả đời hắn không có cưới phi, nhưng nghe nói lại cùng một nam tử thần bí qua lại, không lưu lại đời sau, bởi vậy vào lúc này Bách Hợp không có nghĩ hắn sẽ làm gì không đứng đắn ở trên.
“Không được!” Giọng nói lạnh như băng lại từ chối, tiếng cười âm trầm vang lên, khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy, đồng thời cũng mang vài phần thê lương:”Ta đợi rất lâu rồi, đã có chút thiếu kiên nhẫn, ngươi cũng muốn trở về chứ? Ta nghĩ, việc có trở lại được không mấu chốt ở trên người nàng, ngươi đừng quên, giờ ngươi đã nhảy xuống, chẳng lẽ còn muốn thoát ra không nhiễm bụi trần trở lại?
Sau đó loáng thoáng nghe được tiếng tranh luận, nhưng Bách Hợp không nghe rõ ràng.
Một bàn tay có chút lạnh sờ hai bên gò má Bách Hợp, khiến nàng lạnh run lập cập, nhưng lúc này mí mắt nặng hơn nghìn cân, bàn tay theo khuôn mặt đi xuống, hạ xuống bên hông, theo vạt áo chui vào bên trong, một lúc sau đôi môi mềm mại ẩm ướt kề sát lại, ở trên khuôn mặt nàng nhẹ nhàng chuyển động, lúc bắt đầu có chút trúc trắc, sau đó động tác dần dần mạnh hơn, Bách Hợp muốn trốn, nhưng bên trong thân thể mềm nhũn không có khí lực, may là Lục Tiệm Ly chỉ thích nam nhân không thích nữ nhân, nàng tự an ủi chính mình, nhưng thân thể ngày càng lạnh,quần áo dần dần tuột xuống, một thân thể dán lại.
Vốn tâm tư có chút hỗn loạn, một cảm giác đau bén nhọn truyền đến, Bách Hợp lập tức tỉnh táo lại. Nàng cắn chặt môi, cảm giác vô lực vẫn còn, hai mắt trừng lớn, vào lúc này vẻ mặt Lục Tiệm Ly lạnh lùng như nhiễm một lớp đỏ rực như lửa, trong mắt có một loại tâm tình không cách nào tả nổi, mái tóc đen nhánh từ hai bên gò má hắn rơi xuống, che bên mặt Bách Hợp, đem hai người bốn mắt nhìn nhau hình thành một không gian nhỏ, có lẽ nhìn thấy Bách Hợp tỉnh lại, trong nháy mắt Lục Tiệm Ly bị Bách Hợp nhìn thấy vẻ bối rối trong mắt hắn, hắn giống như hơi lúng túng đưa tay che một bên mắt của Bách Hợp, môi vừa bắt đầu có chút vụng về ở gò má Bách hợp chuyển động, cuối cùng rơi xuống môi nàng.
“Làm cũng đã làm, còn giả bộ cái gì?” Trong đầu một giọng nói phẫn nộ vang lên, Lý Duyên Tỷ mơ hồ tưởng tượng được một “chính mình” khác lúc này đang tỏ dáng vẻ âm trầm, hắn híp mắt, giọng nói kia lộ ra mấy phần bi thương cùng bất đắc dĩ:”Ta hao tổn tâm cơ không chiếm được, ngươi lại có thể có được dễ như ăn cháo, là bởi vì trời sinh ta không nên tồn tại?”
Lý Duyên Tỷ không lên tiếng, hắn chỉ yên lặng nghe giọng nói kia cười gắn trong đầu, thật lâu sau, ánh mắt của hắn lạnh nhạt, trong đầu giọng nói có chút nổi giận kia cũng chậm rãi yên lặng.
Lục Tiệm Ly khôi phục vẻ lạnh nhạt và khó chịu, Lục Tiệm Ly chỉ nhẹ nhàng ôm Bách Hợp vào trong lòng, ánh mắt nhìn nàng có chút xa lạ, dường như thông qua vẻ mặt này, nhìn thấy khuôn mặt kia hốt hoảng mang theo vài phần thất lạc.
Bách Hợp tưởng rằng mình với Lục Tiệm Ly trở thành vợ chồng chân chính ở bên trong vở kịch, ai ngờ ngoại trừ đêm động phòng, hắn cũng không còn chạm vào nàng, lúc đầu lão vương phi Tĩnh Dương còn tươi cười với nàng, sau đó lại biến thành lạnh lùng, trước khi người phủ Tĩnh Dương Vương rời khỏi kinh thành, Tô Bách Dung từng đến xem nàng một lần, giống như đã gỡ bỏ được nút thắt, giờ nàng cùng Liễu Nguyên Thiệu trôi qua vô cùng tốt, nàng còn lo lắng cho Bách Hợp, nhưng không giống như trước đây mang theo chấp niệm, nàng chỉ hi vọng Bách Hợp sẽ sống tốt, sau khi từ bỏ thân phận trước đây là Tô Bách Hợp, giờ Tô Bách Dung đã trở nên bình tĩnh hơn nhiều, lấy thân phận tỷ muội để hai người gặp mặt một lần, muốn nói cái gì đó, nhưng phát hiện mình không nói gì được.
Trước khi theo phủ Tĩnh Dương vương rời kinh thành, Bách Hợp đến thăm Hạ thị, bởi vì mình gả tới phủ Tĩnh Dương vương Lục gia, giờ địa vị của Tô phủ cũng như nước lên thì thuyền lên, điều này hợp ý nguyên chủ 12 tuổi, nhiệm vụ lần này Bách Hợp trả giá không ít, nếu như không xong được, cũng phải hoàn thành, chỉ là bản thân như mất đi cái gì đó, trong lòng như trống đi khoảng, không thể bù trở lại.