Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 360 : Hành trình bỏ mạng thiên nhai 6
Ngày đăng: 04:01 30/04/20
Hai vợ chồng này có vẻ như là muốn tìm hiểu lại lịch của Diệp Cẩn Chi, vì vậy đối với đề nghị này ngược lại là vô cùng mừng rỡ, Bách Hợp trở về phòng, luôn cảm thấy chiều hôm nay giống như sẽ có chuyện gì phát sinh, bốn phía đều im ắng, phảng phất có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, một giờ sau Diệp Cẩn Chi vẫn chưa trở về, Bách Hợp có chút đứng ngồi không yên, lúc muốn ra ngoài tìm anh ta thì anh ta cả người đầy máu trở về rồi.
“Sao anh lại thành ra như vậy?” Bách Hợp nhìn thấy bộ dáng anh ta như vậy, sợ hãi hô lên một tiếng, anh ta không chút để ý lau vết máu trên mặt: “Tôi đi thay một bộ đồ khác.”
Anh ta nói xong câu này biểu tình có chút lạnh lùng: “Hai người bên ngoài muốn báo cảnh sát lấy tiền thưởng, tôi giết chết bọn họ rồi.” Bộ dáng lúc anh ta nói đến giết người rất hời hợt, giống như vừa giết chết hai con cá vậy. Bách Hợp kinh hãi, lúc trước anh ta giết chết Diệp Như Mị có thể nhìn ra anh ta cũng không phải thiện nam tính nữ gì, trên người Diệp Cẩn Chi có một loại tính chất hết sức nguy hiểm, nhưng bởi vì những ngày này anh ta cũng không làm tiếp qua việc gì quá đáng, bởi vậy Bách Hợp không nghĩ tới anh ta sẽ lại giết người, đang lúc có chút ngu ngơ, Diệp Cẩn Chi đã thay đồ xong đi ra ngoài, rõ ràng đang muốn chuẩn bị mang thi thể đi chôn.
“Từ nay về sau hai người chúng ta bị cột vào cùng một chổ rồi, lúc này em rời đi thì cũng sẽ trở thành đồng phạm với tôi.” Khẩu khí của anh ta vô cùng bình tĩnh, trong lòng Bách Hợp trầm xuống, đã thấy anh ta trực tiếp từ gian phòng cầm cái xẻng đi ra ngoài rồi, định muốn đi đào hố chôn thi thể.
Sắc mặt Bách Hợp lạnh như băng, lời Diệp Cẩn Chi vừa nói có thể xem là cảnh cáo, hoặc có thể xem là lời khuyên dành cho cô, lúc này anh ta giết người đã là sự thật, nếu một khi sự tình bị lộ ra, mình và anh ta sống chung hai ngày, nói không chừng sẽ bị người khác cho là đồng phạm, nếu như cô muốn một mình rời khỏi. Đừng nói là trước mắt cô vẫn chưa có năng lực đó, rời khỏi cái nơi trước không nhà sau không đường, cho dù cô có thể rời khỏi, nếu như Diệp Cẩn Chi muốn kéo cô xuống nước cũng không phải chuyện khó khăn.
Giữa hai người không có cha mẹ, cũng không có bạn bè thân thiết để liên hệ, dường như trong thành phố phồn hoa này, hai người đã trở thành đồng bọn mật thiết giúp đỡ bảo vệ chặt chẽ nhau, những việc đã trải qua càng ràng buột hai người chung một chỗ, vụ án mạng của hai vợ chồng kia lần nữa trở thành vụ án không đầu mối, cảnh sát nghiêm túc điều tra qua, hai vợ chồng này cũng không có kết thù oán với ai, cái tiểu viện kia vốn thuộc về một vị Hoa kiều đã xuất ngoại, căn tiểu viện đó vốn bỏ trống gần 7 năm, tuy vị Hoa kiều này trong nước vẫn có bạn bè, nhưng cũng không có quen biết với hai vợ chồng kia, vả lại cũng không có chứng cứ, manh mối thoáng cái bị đứt, cảnh sát treo giải thưởng 50 vạn tệ, căn bản cũng không có người cung cấp manh mối hữu hiệu.
Mỗi một địa phương hai người chỉ ở lại vài ngày liền đổi chổ khác, trong khoản thời gian năm năm hầu như Diệp Cẩn Chi đã mang theo Bách Hợp đi khắp cả nước mấy lần, anh ta cũng không phải người có tính cách tốt, trong ánh mắt thường xuyên tràn ngập một cỗ cảm giác âm lệ, thần thái đó đôi khi làm người ta không lạnh mà run, hai đầu lông mày mang theo một loại cảm giác nguy hiểm, tính tình anh ta không tốt, lúc lái xe luôn chọn nơi vắng vẻ không người mà đi, gần như vài năm hai người luôn ở chung một chỗ, ngoại trừ nói chuyện với Bách Hợp ra, anh ta cũng không thích nói chuyện cùng người khác, giống như một con Sói quái gở.
Lúc đêm tối vắng người Diệp Cẩn Chi cho xe dừng lại trước một mảnh đất trồng ngô trước không thôn sau không làng, tựa đầu vào bên người Bách Hợp, mấy năm nay Bách Hợp cao lên một chút, bản thân Diệp Cẩn Chi cũng không để ý điều này, nhưng anh ta lại chiếu cố Bách Hợp rất tốt, nhiều lúc kỹ càng chu đáo đến mức Bách Hợp cảm thấy giống như anh ta đem mình nâng trong lòng bàn tay, bầu trời đêm yên tĩnh truyền đến từng đợt âm thanh côn trùng thanh thúy vang lên, cảnh sắc đêm hè có một phong vị khác, Diệp Cẩn Chi thò tay đẩy cửa sổ trên nóc xe ra, bầu trời đầy sao khắc sâu vào mắt hai người, Bách Hợp nhớ tới tinh không thần bí kia, nhìn nhìn bầu trời đầy sao cũng có chút ngẩn người.
Cách đó không xa truyền đến một hồi tiếng bước chân, hồi lâu sau một giọng nam có chút thô tục “Hắc hắc” vang lên: “Anh hai, nơi này có một đôi dã uyên ương yêu thương vụn trộm đây này.”
Sắc mặt Diệp Cẩn Chi vốn đang ôn hòa thoáng cái liền trầm xuống, lúc bị người khác quấy rầy anh ta vô cùng hung bạo, bởi vì Bách Hợp cảm giác được cơ bắp toàn thân anh ta bắt đầu cứng lại.