Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 387 : Con gái sợ gả nhầm ác lang (1)

Ngày đăng: 04:01 30/04/20


Edit: Alex Pooh



Beta: Sakura



Nhiệm vụ này càng về sau Bách Hợp đấu tranh không biết nên tiếp tục nán lại trong không gian này thêm chốc lát hay vẫn nên sớm trở lại tinh không, chết sớm siêu sinh sớm.



Sớm muộn cô cũng phải quay lại trong tinh không gặp Lý Duyên Tỷ, cuối cùng, Bách Hợp vẫn kiên trì như trước, trở lại trong tinh không.



Trong tinh không, Lý Duyên Tỷ lại khôi phục trang phục quen thuộc của anh, không còn là long bào Bách Hợp nhìn đã quen, anh vẫy vẫy tay với Bách Hợp, Bách Hợp do dự một chút, vẫn đi về phía anh.



Vừa mới tới gần, Lý Duyên Tỷ ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong ngực, không giống cái ôm an ủi lúc trước mà như cái ôm mang theo ham muốn giữ lấy của tình nhân. Hai tay Bách Hợp để trước ngực anh, muốn giãy dụa lại không dám, trong đầu cô lúc này cũng cảm thấy buồn cười với suy nghĩ của mình, hi vọng Lý Duyên Tỷ có thể mất trí nhớ, quên hết mọi thứ trong nhiệm vụ.



Tuy biết rõ suy nghĩ này của mình không thực tế, nhưng Bách Hợp như bị ma xui quỷ khiến, vẫn hỏi: “Ra khỏi nhiệm vụ, anh không để lại con nối dõi, thế giới như vậy có được không?”



Trong nhiệm vụ này cô gả cho Lý Duyên Tỷ, nhưng bởi vì thân thể Tần Bách Hợp yếu ớt quá mức, sống sót cũng là điều xa xỉ càng đừng nói đến chuyện sinh con, nhiệm vụ lần này là không có con. Trước đây, cô cũng không thực sự sinh ra cảm tình hay gút mắc gì với đối tượng trong nhiệm vụ, nguyên chủ đều đã mang thai, lúc này, chính cô bổ nhào vào người ta, ăn xong lau sạch ngược lại không mang thai. Lý Duyên Tỷ không hề nạp thêm phi tần khác, không biết có phải do thân phận của anh hay không, toàn bộ nội dung vở kịch rõ ràng không ai dám nhắc tới điều này, dù Bách Hợp cảm thấy có phần không bình thường, nhưng vốn dĩ cô không muốn tranh tới tranh lui với người khác. Ngày đó dùng câu “Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện thường” chỉ muốn mỉa mai Tần Nhã Ngọc mà thôi, cũng không phải suy nghĩ chân thật trong lòng cô.



“Sau khi tôi rời khỏi, thế giới tự nhiên sẽ trở về quỹ đạo. Dù không trở lại được như trước thì có làm sao?” Thế giới này do anh sáng tạo ra, anh chơi hỏng mất, nhiệm vụ hoàn thành mà bị sụp đổ thì sụp đổ thôi. Lý Duyên Tỷ cười nhạt một tiếng, câu nói kế tiếp anh không nói rõ ra, nhưng Bách Hợp có thể hiểu. Anh ôm Bách Hợp trong lòng, chẳng biết từ lúc nào, anh biến ra một cái ghế Quý phi thật dài trong tinh không. Bách Hợp bị anh ôm trong ngực, bộ dạng muốn giãy dụa lại không dám giãy dụa vừa đáng thương vừa đáng yêu.



“Nhiệm vụ hoàn thành rất tốt.” Lý Duyên Tỷ thấy cô khẩn trương đến mức cả người đều run rẩy, trong mắt anh lúc này hiện lên một tia sáng màu đỏ ma mị, không hề ép buộc cô, ngược lại bờ môi chỉ nhẹ nhàng đụng vào khóe môi cô, giọng điệu có chút dịu dàng, hai tay vòng lại vây cô ở trước ngực, môi lưỡi thân mật giao thoa với cô. Cử chỉ dường như hiển nhiên của anh khiến Bách Hợp không có sức từ chối, dù trong nhiệm vụ, cô đã từng đồng ý sẽ phụ trách với Lý Duyên Tỷ, nhưng giờ là bên ngoài nhiệm vụ nên vô ý mang theo vài phần tránh né. May mà Lý Duyên Tỷ không làm tiếp những chuyện khác, chỉ cọ xát bên môi cô một lát, lúc này mới thả cô ra.


Trong giọng nói của cô lộ ra vài phần hoài nghi khiến Lý Duyên Tỷ híp mắt, nguy hiểm nhìn, nhưng anh vẫn tỏ vẻ khó hiểu, lắc đầu:



“Không biết.” Chuyện này là anh làm, anh sớm thấy cái gì “Tình yêu của Thi Vương”, “Lời chúc phúc của thánh nữ”, “Cố chấp của quân phiệt”, mấy loại sưu tầm ấy nhìn không vừa mắt, trước kia chỉ là bản năng không thích, hiện tại biết nguyên nhân mình không thích là gì, dĩ nhiên chính anh khiến toàn bộ mấy thứ đó của Bách Hợp biến mất, ngược lại gieo lên người cô ấn ký của chính anh.



“Sao lại không biết?” Bách Hợp tỉnh táo lại, kéo tay Lý Duyên Tỷ: “Anh suy nghĩ chút đi.”



Trên mặt Lý Duyên Tỷ lộ ra vài phần mất mát, mím môi, nhìn Bách Hợp muốn nói lại thôi. Lúc Bách Hợp còn đang sốt ruột, rốt cuộc, anh dùng khóe mắt nhìn cô:



“Em đã quên, lần này, tôi và em đều bị nhốt trong nhiệm vụ rồi hả?” Vừa nói đến nhiệm vụ của mình, Bách Hợp á khẩu không trả lời được, rốt cuộc nói không nên lời. Thậm chí cô còn chột dạ đến mức không dám hỏi lại chuyện sưu tầm, cúi đầu, như quả cà bị sương đánh qua, bờ môi giật giật, cuối cùng lỗ tai cũng bắt đầu đỏ lên.



Cho dù đã ra khỏi nhiệm vụ, trong lòng Bách Hợp vẫn như trước, vừa muốn hạ độc lại muốn mắng chửi đến khi hai người Tần Nhã Trí và Tần Nhã Ngọc kia bị mất mặt. Trong lòng cô đang cực kì buồn phiền, hết lời này tới lần khác có khổ mà không nói nên lời. Lý Duyên Tỷ bị nhốt trong nhiệm vụ, đây là chuyện tốt cô làm, cô tự gây nghiệt. Bách Hợp yên lặng nuốt vào một ngụm máu, trong lòng đã hối hận sao trước khi mình rời khỏi nhiệm vụ kia không hung dữ tra tấn hai người Tần Nhã Trí trăm ngàn lượt.



Thấy bộ dạng tức mà không có chỗ trút của cô, không nói lời nào hiển nhiên đã chấp nhận không thấy sưu tầm là sự thật. Lý Duyên Tỷ biến thái nhắm trúng người khóc không ra nước mắt kia, lại làm ra vẻ dịu dàng săn sóc kéo cô vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi:



“Yên tâm, tôi sẽ làm rõ mọi chuyện giúp em, giờ đừng vội, được chứ?”



Ngoại trừ phương pháp này, Bách Hợp cũng không có phương pháp xử lý nào tốt hơn cả, ít nhất nghe thấy Lý Duyên Tỷ chịu giúp đỡ, trong lòng Bách Hợp cảm thấy nhẹ nhõm, lúc trước mình đề phòng với anh nên cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng gật đầu đáp lại. Lý Duyên Tỷ lại hôn lên khóe môi cô một lúc, Bách Hợp cũng không trốn nữa, không biết là cảm kích hay vẫn áy náy, cô chủ động đưa cái lưỡi đinh hương qua, ngoan ngoãn ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn của anh.



Cũng may Lý Duyên Tỷ biết rõ chừng mực, cũng không có được một tấc lại muốn tiến một thước, cho dù cánh tay ôm cô lúc này đã hơi dùng sức, cuối cùng vẫn không làm động tác dư thừa, sau hồi lâu vẫn đưa cô tiến nhập vào nhiệm vụ.