Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 394 : Con gái sợ gả nhầm ác lang (8)

Ngày đăng: 04:01 30/04/20


Bách Hợp không nhịn được nở nụ cười, cô có rộng lượng hay không lúc này nói đến vẫn còn quá sớm. Cô đâu thể chỉ đơn giản đánh Triệu Tấn hai cái bạt tay rồi đá anh ta cút xa một chút chứ, cô muốn khiến gia đình Triệu Tấn cả đời này khó có thể bình an, sự nghiệp khó thành, mới có thể tiêu tan uất hận trong lòng Trịnh Bách Hợp này!



Vốn lúc tiến vào nhiệm vụ, trong lòng Bách Hợp đã nín nhịn phẫn nộ một trận, sưu tầm của cô không hiểu sao không tìm thấy, trong nhiệm vụ lần trước bản thân lại có quan hệ phức tạp không nói rõ được với Lý Duyên Tỳ, lúc tiến vào nhiệm vụ này còn gặp một người đàn ông đáng khinh như Triệu Tấn, không tranh thủ xả hết bực tức trong lòng ra, Bách Hợp sợ mình sẽ chết vì nhẫn nhịn mất.



Lúc không có việc gì thì gọi điện thoại cho nhà họ Triệu, buổi tối lại cố ý vờ như vô tình tung ra vài tin tức cho Triệu Tấn, lại nói nhảm mấy lời như anh ta chú ý sức khỏe các thứ. Rất nhanh nhoáng một cái đã đến nửa năm sau, Bách Hợp định chuyển nhà mới vào nửa tháng sau, mà trong khoảng thời gian này, Tôn Tiểu Tịnh vợ Triệu Tấn cũng sắp sinh rồi, nghe nói ngày sinh dự tính trong tháng này.



Bây giờ mới là đầu tháng sáu, thời tiết dần dần nóng lên. Hai tháng trước Bách Hợp hoàn thành một đơn hàng lớn của công ty, một lần nữa thành công thăng chức, hiện tại đã trở thành trưởng phòng một bộ phận trong công ty, không những tiền lương tăng gấp đôi, thời gian cũng rảnh rỗi hơn trước kia rất nhiều, cô đã có trợ lý, không cần giống như trước kia mọi chuyện đều phải tự mình làm. Nghĩ tới em gái Triệu Tấn cũng sắp phải vượt qua kỳ thi đại học, tranh thủ cuối tuần không có việc gì, Bách Hợp quyết định sáng sớm bò dậy chào hỏi cha mẹ, đi vào trong hiệu sách mua mấy thứ tài liệu ôn tập cho học sinh cấp ba, lái xe đi tới căn hộ Triệu Tấn thuê tạm thời kia.



Triệu Tấn có vợ thậm chí có con, lúc này vẫn phải ở nhà cho thuê bên ngoài. Nếu anh ta muốn bằng chính thực lực của mình mua nhà trong thành phố thì ít nhất anh ta còn phải cố gắng nỗ lực vài năm nữa. Căn hộ nhà họ Triệu thuê cũng không lớn, là một căn hộ nửa cũ nửa mới cạnh thang máy, cũng không nằm trong tiểu khu. Bách Hợp đi lên tầng nhà họ Triệu gõ cửa nhà họ Triệu hồi lâu, người mở cửa là mẹ Triệu, bà vừa thấy Bách Hợp, sắc mặt lập tức tối lại, vừa tức giận lại có chút bất đắc dĩ:



“Cô lại tới làm gì?” Nửa năm qua, Bách Hợp này giống như oan hồn bất tán quấn lấy người nhà họ Triệu. Bách Hợp trước kia tuy cũng từng có hành động như vậy, nhưng Trịnh Bách Hợp còn giữ lại một chút tự trọng, bị Triệu Tấn gọi điện thoại hung hăng nhục nhã mấy lần về sau trốn đi khóc, cho dù không cam tâm cũng không chịu tới cửa để cho người nhà họ Triệu làm mất mặt. Bách Hợp lại khác, bây giờ căn bản là cô đang quấn quít lấy người nhà họ Triệu chơi. Lấy việc chơi đùa với người nhà họ Triệu để giết thời gian và làm nơi trút giận, Triệu Tấn càng nổi trận lôi đình, cô càng thấy hứng thú, vì vậy căn bản không để tâm tới sắc mặt khó coi của người nhà họ Triệu. Lúc này thấy sắc mặt táo bón của mẹ Triệu không chỉ không khiến Bách Hợp khó chịu nổi, ngược lại còn khiến cô không nhịn cười được, bắt đầu:




Cô làm bộ muốn khuyên can, không nghĩ tới cô không nói lời nào còn may, một lời khuyên can càng như thêm dầu vào lửa, càng khiến mẹ Triệu điên người, không cần nhiều sức lực cũng khiến không chỉ là người bên cạnh bị kinh động, mà ngay cả Triệu Tấn khó có được một lần ngủ nướng ở trong phòng cũng buộc phải đi ra. Dạo này, anh ta thật sự đang dốc sức liều mạng chạy nước rút cho sự nghiệp, mỗi hôm trời tối đều tăng ca tới khuya, khó có được cuối tuần nghỉ ngơi, lại vì hai người phụ nữ cãi nhau làm anh ta không thể không đứng lên. Bách Hợp thấy bản thân châm lửa tạm ổn rồi bèn tìm cái cớ đánh bài chuồn. Hai người mẹ Triệu và Tôn Tiểu Tịnh lúc này đang nổi nóng, căn bản không có ai để ý cô đi hay ở, tận đến khi đi vào thang máy, giọng nói chua ngoa của mẹ Triệu còn truyền tới. Trong thang máy phản chiếu khuôn mặt vui vẻ của Bách Hợp, ồn ào giống như hiện tại, chỉ là mới bắt đầu mà thôi.



Nửa giờ sau, Bách Hợp vừa về đến nhà, điện thoại vang lên, tín hiệu vừa kết nối, Triệu Tấn hổn hển cất lời:



“Trịnh Bách Hợp, rốt cuộc cô muốn làm gì hả? Em ba tôi muốn thi đại học hay không liên quan gì tới cô chứ? Có phải trong nhà tôi ầm ĩ gà chó không yên khiến cô cao hứng hay không? Tại sao trước kia tôi không phát hiện ra cô là một người phụ nữ độc ác như vậy chứ?” Trong điện thoại, Triệu Tấn mắng mỏ không ngừng, Bách Hợp ném điện thoại di động sang một bên, nhân tiện rửa mặt thay quần áo, cầm lấy điện thoại thấy điện thoại vẫn chưa bị cúp, Triệu Tấn vẫn còn mắng chửi:



“Tại sao cô không trả lời? Hay thấy không còn mặt mũi nữa?”



Một người đàn ông dông dài như vậy, Trịnh Bách Hợp trong nội dung vở kịch vậy mà còn yêu anh ta. Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, trực tiếp ngắt điện thoại.