Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 396 : Kế hoạch cứu vớt chính mình (1)

Ngày đăng: 04:01 30/04/20


Edit: Cố Nhạc Phong



Beta: Sakura



Lúc tiễn cha mẹ của Trịnh Bách Hợp một đoạn nhân sinh cuối cùng trong chuyến nhiệm vụ lần này, cơ thể của Trịnh Bách Hợp cũng không sống được bao lâu. Lúc Bách Hợp về đến tinh không, còn chưa kịp đứng vững, liền rơi vào trong lồng ngực của một người, giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Lý Duyên Tỷ vang lên, bờ môi di chuyển ở trên mặt của cô:



“Chơi vui không?”



Toàn thân Bách Hợp có chút cứng ngắc, nhưng lúc nghe thấy Lý Duyên Tỷ hỏi mình về lần nhiệm vụ này, tay cô theo bản năng định đẩy Lý Duyên Tỷ ra liền dừng lại, một bên chán ghét lắc đầu: “Không vui.” Triệu Tấn trong chuyến nhiệm vụ lần này quá buồn nôn, sau này Triệu Tấn dây dưa với cô nhiều năm, liền giống như Trịnh Bách Hợp trong nội dung vở kịch từng dây dưa với người Triệu gia, về sau gã cũng vọng tưởng khiến cho chính mình lại gả cho gã, trợ giúp gã lần nữa.



Nghĩ tới người như vậy, tâm tư của Bách Hợp lại chuyển đến trên người Triệu Tấn buồn nôn kia, Lý Duyên Tỷ thấy dáng vẻ cô cau mày, liền ấn hai má cô vào trong ngực mình, mí mắt Bách Hợp rũ xuống, vẫn còn đang nghĩ đến nhiệm vụ lần này, nên không thấy được khóe môi Lý Duyên Tỷ nhếch lên lộ ra nụ cười nhàn nhạt thoáng qua, bên trong đôi mắt hẹp dài của anh lộ ra vài phần tà khí, có điều rất nhanh lại hồi phục về dáng vẻ lãnh đạm, đôi môi đụng nhẹ lên đỉnh đầu Bách Hợp. Đợi đến lúc Bách Hợp phục hồi tinh thần, hai người ôm nhau chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trên giường êm.



“Đúng rồi, sưu tầm của em còn có thể lấy lại được không?” Trong chuyến nhiệm vụ lần này Bách Hợp đã đem vài phần oán khí vì mất đi sưu tầm phát tiết hết lên người tên tra nam Triệu Tấn kia, lúc này thật không dễ gì về đến tinh không, cô không nhịn được mà hỏi ra vấn đề mà mình quan tâm, khóe môi Lý Duyên Tỷ lộ ra ý cười như ẩn như hiện, cúi thấp đầu xuống nhìn cô một cái: “Không thể.”



Thần thái của anh lạnh nhạt tựa như không thể xâm phạm. Trong ánh mắt có chút mong chờ của Bách Hợp khi anh nói ra mấy từ này rồi lại tiếp tục yên lặng, Bách Hợp có chút sững sờ, theo bản năng dán sát vào người hắn thêm vài phần:



“Vậy không có sưu tầm, nhiệm vụ về sau của tôi cũng không có sao?”


Anh biết Bách Hợp lúc đó tuy miễn cưỡng đồng ý muốn chịu trách nhiệm, nhưng dựa theo tính cách của cô ấy, dù cho cô ấy thật sự chịu trách nhiệm cũng nhất định là tâm không cam tình không nguyện, muốn làm việc gì anh không thể nhất thời gấp gáp. Ạnh có thể ép buộc Bách Hợp, nhưng cuối cùng nói không chừng cũng chỉ đẩy cô ấy càng ngày càng xa, nhất là sau khi mình xóa bỏ sưu tầm của cô ấy, Bách Hợp muốn có một không gian để trút giận, Lý Duyên Tỷ đưa cô vào trong nhiệm vụ, thấy cô trút hết oán khí lên người Triệu Tấn trong kịch tình. Lúc về đến tinh không, quả nhiên đã bình tĩnh tiếp nhận việc không thấy sưu tầm, Bách Hợp vốn đi theo suy nghĩ tính toán của anh. Thậm chí sau khi gặp loại đàn ông như Triệu Tấn, lúc cô ấy thấy mình, kỳ thực cô ấy cũng không kháng cự, nhưng Lý Duyên Tỷ lại bất chợt nhớ tới lời của một vị trưởng lão ở trong tộc trước đây từng nói qua, tính toán quá nhiều, lại tính toán không được chính mình, thực lực có mạnh mẽ hơn nữa, cũng không đánh bại được lòng mình.



Đám trưởng lão nói ra lời này cũng không phải đối thủ của anh, thậm chí anh còn không để đám người này vào trong mắt. Nhưng không nghĩ đến sau khi bản thân anh đều nhớ không rõ đã bao nhiêu năm, lúc này thất tình tàn khuyết không đầy đủ, vậy mà lại nhớ ra câu nói này, thậm chí ngay cả bộ dạng của trưởng lão anh cũng đã có chút không nhớ rõ.



Tay Lý Duyên Tỷ dần dần dùng chút lực, hận không thể nhào nặn Bách Hợp vào cơ thể mình, tựa như muốn nuốt chửng cô, khiến cô không thể chạy được nữa, không cần phải đợi lâu như vậy, không cần phải do dự như vậy, nhưng anh lại có chút không nỡ.



‘Không nỡ’ mấy từ này căn bản vốn không thể xuất hiện trong đầu anh, nhưng hiện tại trong lòng anh lại hiện ra ý niệm đáng buồn cười này, hết lần này tới lần khác anh vẫn không cách nào dừng lại được hành động của bản thân. Lý Duyên Tỷ thở ra một hơi, đôi đồng tử từ trước vốn âm lãnh không mang theo chút cảm tình nào lại khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh lúc trước. Anh tỉnh táo lại, quần áo trên người Bách Hợp vốn là dùng linh lực huyễn hóa thành, khi nãy tâm cảnh của anh có chút không ổn định đã khiến cho chúng gần như trở nên rách nát, lúc này cô làm bộ đáng thương núp ở trong lòng anh không dám nhúc nhích, trên người dường như nhiễm lên hơi thở của anh, dáng vẻ khẩn trương cứng ngắc.



“Nhưng bởi vì em giống như tôi lúc nãy, khiến tôi lưu lại trong nhiệm vụ, hai người chúng ta từng xảy ra quan hệ da thịt, cho nên trên người em có ấn ký của tôi.” Sau khi trong lòng có dục vọng, Lý Duyên Tỷ vừa mới nhất định là đã hù dọa Bách Hợp, bởi vì lúc anh bình tĩnh lại, đã đặt hai chân của Bách Hợp lên eo mình, lúc này sắc mặt Bách Hợp có chút trắng bệch, Lý Duyên Tỷ rút tay khỏi sống lưng trần của cô, trên lòng bàn tay nhanh chóng hiện ra một tấm vải nửa trong suốt, ạm khoác nó lên người Bách Hợp, nhỏ giọng hỏi:



“Dọa em rồi sao? Nhiệm vụ lần trước, tôi cũng bị em hù dọa!” Anh trợn mắt nói dối, vẻ mặt lạnh nhạt lại lộ ra chút ưu sầu khi nói lời này, chân mày cũng cau chặt lại, Bách Hợp vốn thật sự có chút sợ hãi, Lý Duyên Tỷ khi nãy giống như biến thành một người khác, nhưng hiện tại nghe anh nói chính mình lúc trước cũng dùng cách thức như vậy ‘cường bạo’ anh, Bách Hợp đáng thương còn chưa hoàn hồn giương mắt líu lưỡi không nói nên lời.



“…” Bách Hợp liếm môi một cái, sững sờ nhìn Lý Duyên Tỷ, cô là người thi bạo trước, chuyện này khiến cô hoàn toàn không thể tức giận nổi đối với hành động khi nãy của Lý Duyên Tỷ, lúc này quần áo trên người cũng không còn, ban nãy còn bị Lý Duyên Tỷ dọa không nhẹ, nhưng hiện tại thấy Lý Duyên Tỷ lộ ra vẻ mặt u buồn, cô hơi nhếch khóe miệng cứng ngắc, sớm biết liền không cần hỏi ấn ký gì đó, trái lại khóc không ra nước mắt còn phải đưa tay ra an ủi anh:



“Không sao, em không sợ.”



Sắc mặt cô vẫn còn có chút xanh xao, Lý Duyên Tỷ nhìn một cái, mí mắt lại rũ xuống: “Thật sao?”