Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 402 : Kế hoạch cứu vớt chính mình (7)
Ngày đăng: 04:01 30/04/20
Edit: Cố Nhạc Phong
Beta: Sakura
Nhiếp Bách Hợp trong cốt truyện một lòng cuồng si Nhiếp Diễm cuối cùng đổi lại chính là sau khi chết đi, có lẽ hắn cả trăm năm cũng khó mà nhớ tới một lần kết cục như vậy. Lần này trong tâm nguyện của Nhiếp Bách Hợp không có hắn, Bách Hợp cũng không định dây dưa tiếp với người này, vì thế chuẩn bị giải quyết dứt khoát hủy đi mối hôn sự này:
“Ta thấy chỉ e Hạ Hậu cô nương còn xứng đôi với Nhiếp đại ca hơn ta, mối hôn sự này chấm dứt tại đây thôi.” Bách Hợp vừa dứt lời này, Hạ Hậu Thấm Nhi ngây người, hai má hiện lên vài phần ửng đỏ, theo bản năng nhìn Nhiếp Diễm một cái, trong mắt Nhiếp Diễm cũng lộ ra ra vài phần vui vẻ, sau đó lại có chút ngờ vực nhìn Bách Hợp, hắn đích xác tâm cao khí ngạo, tuy nói ban đầu lúc Nhiếp phụ nhặt được hắn, hắn đã không còn kí ức, nhưng trong xương cốt của Nhiếp Diễm theo bản năng cảm thấy mình chắc hẳn không nên tầm thường như vậy, hắn muốn truy tìm người nhà thực sự của mình, hắn muốn đi tìm cội nguồn của hắn ở đâu, đáng tiếc lúc đầu Nhiếp phụ lại có ơn với hắn, Nhiếp Diễm tựa như cảm thấy mình chính là một con đại bàng muốn tung cánh bay, nhưng lại bị khóa chặt hai cánh, vây hãm trong Nhiếp gia.
Hắn không thích Nhiếp Bách Hợp, hơn nữa cũng không thích loại phương thức dùng thành hôn để báo ơn, điều đó khiến hắn cảm thấy vô cùng khuất nhục, đáng tiếc bởi vì hắn trở thành đối tượng được ban ơn, lại không có tư cách nói ra lời hủy bỏ hôn ước, nhất là sau khi Nhiếp phụ tạ thế, chuyện thành hôn báo ơn với Nhiếp Bách Hợp giống như gông xiềng treo ở trên cổ hắn, khiến hắn ngủ không yên giấc, đến nay sắp tới ngày thành hôn, hắn vốn cảm thấy càng ngày càng không bình tĩnh, nhưng mà trong thế giới của hắn lại có một Hạ Hậu Thấm Nhi xông vào, hiện tại Bách Hợp lại chủ động đề xuất chuyện giải trừ hôn ước, điều này khiến Nhiếp Diễm cảm thấy có chút kinh hỉ, tuy nói hắn có chút tâm cơ, nhưng dù sao lúc này cũng chỉ là tên thiếu niên chưa đến 20 tuổi, vì thế hắn mặc dù đã mạnh mẽ kiềm chế, nhưng sự thả lỏng trong khóe mắt hắn vẫn bị Bách Hợp nhìn thấy như cũ.
“Muội đang nói gì vậy?” Nhiếp Diễm lúc này cố gắng trấn định, trong lòng hắn tuy vui mừng, hơn nữa còn có một loại cảm giác chính mình dường như sắp được giải phóng, hắn thậm chí cảm thấy mình phảng phất giống như chỉ cần đưa tay ra là có thể sờ tới tự do. Hiện giờ trong lòng Nhiếp Diễm thầm ra quyết định, nếu Nhiếp Bách Hợp thật sự đáp ứng nguyện ý cho hắn tự do, vậy thì để hồi báo, hắn cũng nguyện ý chăm sóc Bách Hợp cả đời, chỉ cần nàng không nghĩ tới việc gả cho hắn, hắn cũng vui vẻ coi nàng thành muội muội mà đối đãi, dù sao ban đầu phu thê Nhiếp gia cũng có ơn với hắn.
“Thương thế của Hạ Hậu cô nương chắc hẳn cũng đã tốt hơn nhiều, nếu đã như vậy, Nhiếp gia ta cũng không dám giữ lại cô nương nữa, cô nương tới từ chỗ nào, thì quay về chỗ đó đi.”
Tròng mắt của Hạ Hậu Thấm Nhi xoay vòng vòng, kỳ thực trên người nàng ta lúc này đến một phân tiền cũng không có, lúc trước nàng ta trốn ra khỏi nhà vốn là muốn xông xáo vào cái thế giới này, hiện tại nàng ta còn chơi chưa đủ, không muốn trở về, nhưng dù cho nàng ta muốn trở về, đường xá xa xôi, trên người nàng ta lại không có bạc, một khi Nhiếp gia không thu lưu nàng ta nữa, nàng ta đến ngay cả tiền ăn cơm ở trọ cũng không có.
“Tiểu Hợp, muội rốt cuộc làm sao vậy?” Trong lòng Hạ Hậu Thấm Nhi có chút khó chịu, không chỉ khó chịu đối với người bạn mình vốn cho là bạn bè lại đột nhiên trở mặt, còn khó chịu với hành động Bách Hợp đuổi nàng ta rời đi: “Có phải bởi vì chuyện hôm qua ta đưa muội ra ngoài không? Nhưng hôm qua không phải muội cũng rất vui sao?”
“Hạ Hậu cô nương, hôm nay tuy Nhiếp Diễm đã cùng ta giải trừ hôn ước, nhưng lúc trước hôn ước của chúng ta vẫn còn, ngươi luôn mồm luôn miệng nói chúng ta là tỷ muội, vậy mà lại một bên đưa ta ra ngoài, khiến ta làm mất ngọc bài hộ thân, một bên lại ở sau lưng ta liếc mắt đưa tình với Nhiếp Diễm, người bạn tốt như ngươi, ta không dám kết giao.” Khuôn mặt Bách Hợp hàm chứa ý cười dịu dàng, nhưng lời nói ra lại khiến sắc mặt Hạ Hậu Thấm Nhi trắng xanh lẫn lộn, nàng ta vốn muốn nói mình không có dụ dỗ Nhiếp Diễm ở sau lưng Bách Hợp, nhưng nàng ta không hiểu sao lại nghĩ tới chuyện đêm qua, tuy nói không có ai biết, nhưng hiện tại rõ ràng là chột dạ đến hít thở không thông. Vốn nàng ta cũng không có rắp tâm bất lương như những gì Bách Hợp nói, nhưng quá nhiều chuyện trùng hợp, lại khiến nàng ta có miệng mà không thể chối cãi, vì thế nàng ta mếu máo, có chút oan ức cúi đầu xuống, nghịch nghịch vạt áo của mình, trong ngữ khí lộ ra một tia âm mũi:
“Ta thực sự không có.”