Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 404 : Kế hoạch cứu vớt chính mình (9)
Ngày đăng: 04:01 30/04/20
Edit: Cố Nhạc Phong
Beta: Sakura
Hôm đó, sau khi Bách Hợp đuổi hai người Hạ Hậu Thấm Nhi vaf Nhiếp Diễm ra khỏi Nhiếp gia, hai người này liền ra khỏi thành, mãi cho đến nay vẫn không thấy tung tích, Bách Hợp từng phái người nhìn chằm chằm trong thành, nhưng khoảng chừng 10 ngày nay đều không tìm ra được hai người này đang ở đâu.
Vú nương gật đầu, thời gian từng chút một trôi qua, lúc chiếc đồng hồ cát nơi góc phòng chỉ còn thừa lại một ít, ánh nến chợt lóe trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói của Hạ Hậu Thấm Nhi đã lâu không gặp đột nhiên vang lên:
“Tam thúc, ở đây.”
Nàng ta vừa dứt lời, trong phòng giống như có một luồng gió lạnh thổi vào, ánh nến lay động, trong phòng khi nãy còn yên tĩnh đột nhiên nhiều thêm ba bóng người, trừ Hạ Hậu Thấm Nhi cùng Nhiếp Diễm sắc mặt phong trần mệt mỏi đã lâu không thấy, còn có một người đàn ông trung niên tuổi tác chừng 30, mặt mũi gầy gò, sắc mặt trắng bóc mặc một thân trường bào màu xanh, sau lưng đeo một thanh trường kiếm.
Lúc này Hạ Hậu Thấm Nhi đã thay trang phục khác, nàng ta mặc y phục màu thủy lam, tóc dài xõa sau lưng, giữa trán chỉ đeo một món đồ trang sức màu xanh ngọc, vẻ mặt vừa phức tạp lại có chút sợ hãi nhìn chằm chằm Bách Hợp, chỉ vào cô rồi nói với người đàn ông trung niên lạ mặt kia:
“Tam thúc, chính là nàng ta, ta hoài nghi nàng ta là yêu ma quỷ quái gì đó, chiếm cứ thân thể của tiểu Hợp, tiểu thư của Nhiếp phủ này có ơn với ta, ta nhất định phải báo đáp nàng ấy, tam thúc mau khu trục cô hồn dã quỷ này đi, về sau ta sẽ không chạy ra ngoài nữa!”
Cô kéo vú nương lên, chỉ là chút công sức này, giày trên chân vú nương cũng đã bắt đầu tự bốc cháy, Bách Hợp kéo bà chạy ra khỏi phòng, dưới nền đất bên ngoài lúc này đã biến thành một mảnh đỏ rực.
“Đến Tử Dương Tông, Tử Dương Tông, lão gia lúc lâm chung, nếu như vượt qua được kiếp nạn 16 tuổi thì để cho tiểu thư..đến Tử Dương Tông!” Trong miệng vú nương không ngừng nói mấy chữ Tử Dương Tông, nửa người dưới của bà dẫm trên đất cũng đã bắt đầu nóng đỏ bừng, trong phủ yên tĩnh giống như chết, một cỗ mùi thối truyền tới, còn chưa đợi Bách Hợp lôi bà ra khỏi viện, liền đã không còn hơi thở.
Toàn bộ Nhiếp phủ giống như một tòa thành chết, nhưng trận hỏa nhiệt này dường như lại không có ảnh hưởng gì tới Bách Hợp, Bách Hợp cố nén cơn giận trong lòng, ghi nhớ mấy chữ Tử Dương Tông. Đêm nay tựa hồ tất cả mọi người đều ngủ rất say, cỗ hỏa nhiệt kỳ lạ kia khiến toàn bộ Nhiếp phủ giống như bị thiêu trong hỏa lò, chẳng mất bao lâu phòng ốc cũng bắt đầu bốc cháy, Bách Hợp lúc này mới buông vú nương đã không còn thở xuống, nhanh chóng chạy ra khỏi Nhiếp phủ.
Tin tức Nhiếp phủ chỉ trong một đêm gặp phải hỏa hoạn bị thiêu sạch đã được truyền khắp trong thành, nghe nói bên trong không có ai chạy ra ngoài, người người trong thành vì chuyện này mà cảm thấy bất an, nghĩ tới những việc tốt mà Nhiếp phụ ngày trước từng làm, nửa tháng sau có người dẫn đầu tiến vào Nhiếp phủ sớm đã trở thành một mảnh phế tích, chôn cất cho đám nha hoàn hạ nhân chết ở trong đó.
Mà giờ đây Bách Hợp cũng đã nhớ kỹ Tử Dương Tông, chỉ là hao phí mấy ngày, cô cũng không thể hỏi thăm được tung tích. Tuy cô biết trong cốt truyện có mấy gia tộc lánh đời, nhưng lại hoàn toàn không có ấn tượng gì với Tử Dương Tông, đến tận mấy ngày sau Lý Duyên Tỷ xuất hiện, Bách Hợp cuối cùng cũng nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, không hiểu sao trong lòng cảm thấy yên bình.
“Em muốn đến Tử Dương Tông.” Bách Hợp nghĩ tới lần Nhiếp gia đột nhiên vô tình bị hủy diệt này, tâm tình có chút trầm xuống, tâm nguyện của Nhiếp Bách Hợp còn chưa làm được, lúc này Nhiếp gia lại gặp phải tai họa bất ngờ, cô mím chặt môi, mấy ngày chưa được nghỉ ngơi, thân thể của Nhiếp Bách Hợp lại là phàm nhân, lúc này trong đôi mắt hạnh nhân thoạt nhìn hiện đầy tơ máu.
Lý Duyên Tỷ mặc một thân trường bào bạch sắc, dáng dấp như ngọc, phảng phất giống như không nhiễm bụi trần, lúc hắn nhìn thấy Bách Hợp có chút chật vật, liền kéo cô vào trong lòng, nhìn thấy ánh mắt có chút nén giận của cô, Lý Duyên Tỷ khẽ gật đầu.