Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 459 : Vuột mất người bảo vệ (9)
Ngày đăng: 04:02 30/04/20
Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Buổi tối sau khi dỗ Cửu hoàng tử chạy lên giường mình ngủ, Bách Hợp vừa mới luyện Thuật Luyện Thể xong, thì một làn gió nhẹ mang theo mùi máu tanh nhàn nhạt thổi vào phòng, bên cửa sổ vốn khép một nửa chẳng biết từ lúc nào có một bóng người mặc cẩm bào màu trà, thêu cự mãng ngũ trảo, đầu đội mũ ô sa màu xanh đang đứng.
“A Tú!” Khi Bách Hợp thấy Âm Tú xuất hiện, trên mặt liền hiện lên nụ cười vui mừng, hôm nay Âm Tú đã tiến cung hai năm, cũng đã cởi bỏ ngây ngô lúc mới tiến cung, khuôn mặt như ngọc, da thịt ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng dịu dàng, khí âm nhu trên hai đầu lông mày của hắn lại càng nồng đậm hơn, khóe mắt lúc nhìn người lúc liền nhướng lên, nắm tay đặt trước môi che đi tiếng ho nhẹ, trong mắt lộ ra sát khí như ẩn như hiện.
Nhưng lúc này hắn nhìn thấy Bách Hợp lại lộ ra nụ cười, giống như xóa tan mây đen lộ ra ánh sáng nhu hòa vậy, vẻ lo lắng trên hai đầu lông mày của hắn liền tan biến, bỗng nhiên đẩy cửa sổ ra, trực tiếp nhảy vào.
Một cơn gió lạnh thổi vào phòng, Âm Tú trở tay vung tay áo, kình lực khiến cửa sổ tự động đóng lại, Bách Hợp liền nhìn ra được mới không gặp một thời gian ngắn, vậy mà thực lực của hắn đã tăng trưởng rất nhiều, không biết đã đạt tới cảnh giới Tông sư như trong đoạn cuối của tình tiết câu chuyện chưa.
Giọng nói của hắn nhỏ đi, nói xong chính sự, lúc này kêu tên Bách Hợp một tiếng nhưng lại không mở miệng nữa, hai năm qua, cái chảo nhuộm lớn mang tên hoàng cung này đã thay đổi hắn rất nhiều, đuôi lông mày khóe mắt đều như mang theo sát ý, giống nhe một thanh kếm sắc bén trên tay Tào công công, sắc bén bức người rồi lại bị người phỉ báng, nhưng kỳ thật những việc mà lúc này hắn làm lại hoàn toàn trái ngược với tính cách của hắn, tuy nói hắn là người luyện võ, nhưng Bách Hợp nhìn thấy quần thâm trên mắt hắn, trong lòng lại không khỏi đau nhói, Bách Hợp vươn tay xoa nhẹ trán hắn, linh khí nhu hòa theo động tác của nàng từ từ thẩm thấu vào trong thân thể âm nhu của hắn giúp hắn chữa lành thân thể chồng chất vết thương này.
“A Tú, đợi sau khi giết chết Lưu Thành, chúng ta xuất cung đi.” Bách Hợp nói ra lời này, ánh mắt vốn đang híp lại một nửa của Âm Tú liền bỗng mở ra, trên mặt lộ ra vui mừng, giống như một đứa trẻ sau khi làm đúng chuyện được người lớn tặng cho một bất ngờ ngoài ý muốn vậy, hắn làm cho mình nhiều chuyện như vậy, ở sau lưng ăn không ít đau khổ, tuy nhiên hắn lại chưa bao giờ yêu cầu mình một điều gì, trong lòng Bách Hợp có chút trầm trọng: “Sau này đi ra ngoài chúng ta có thể tìm mội nơi không có ai ẩn cư, mặt trời mọc làm việc, mặt trời lặn nghỉ ngơi, sống cuộc sống của riêng chúng ta.”
Nụ cười vui mừng bên khóe môi Âm Tú đã dần dần biến mất theo lời nói của Bách Hợp, thân thể vốn đang thả lỏng của hắn cũng căng thẳng lên, trên mặt hiện lên vẻ bình tĩnh cố đè nén, vẻ đau đớn chợt lóe lên trong mắt hắn, bỗng nhiên hắn giật áo lại, hơi bối rối đứng lên, bởi vì động tác quá lớn, thậm chí suýt nữa bang ngã cái ghế mình mới ngồi: “Trễ rồi, đề phòng Tào phụ tìm huynh, huynh về trước.”
“Huynh không muốn cùng ra cung với muội?” Bách Hợp thấy bộ dáng hắn trông như hoảng loạn, theo bản năng hỏi một câu, thân ảnh vốn đang hoảng loạn muốn chạy ra cửa của Âm Tú lập tức dừng lại, bóng lưng hắn cứng ngắc, thân thể khẽ run run, cái bóng của hắn được ánh nến chập chờn trong nhà chiếu rõ lên tường không ngừng lay động.
“Tiểu Hợp, huynh chỉ là môt kẻ tàn phế, huynh không thể lầm muội cả đời.” Lúc hắn nói lời này, giọng nói vừa nhỏ vừa chậm, Bách Hợp bỗng cảm thấy trong ngực có một cơn đau đớn đang dâng lên, cảm giác nặng nề đè nặng trong lòng nàng, gần như khiến nàng không thở nổi, Bách Hợp cau mày nắm lấy cổ áo, thật lâu sau mới như không cách nào tự khống chế, nói: “Muội không cần.”