Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 472 : Không làm nam phụ trung khuyển (5)
Ngày đăng: 04:02 30/04/20
Edit: Người nào đó
Beta: Sakura
Ban đầu Lâm Kiều nghĩ chính mình có thể tận dụng lần cơ hội này học hết tất cả những thứ nàng ta có thể học được. Lâm Kiều giỏi nhất là thân thiện hòa đồng với mọi người, vì vậy quan hệ của nàng ta với Long Bách Hạ cũng không kém, thậm chí còn có thể nói đã đạt đến tiêu chuẩn bạn bè tốt. Lâm Kiều cảm thấy nếu mình cố gắng thêm một chút nữa, muốn kéo gần quan hệ để Bách Hợp dạy cô ma lực không có gì là khó khăn.
Đến lúc này Lâm Kiều mới chân chính dò xét Bách Hợp. Tuy bề ngoài thì Long Bách Hạ đã ngụy trang thành một lão già vóc dáng cao gầy, nhưng trước kia vì Long Bách Hạ giả vờ làm người lớn tuổi nên Lâm Kiều không suy nghĩ nhiều. Hơn nữa trước giờ Long Bách Hạ chỉ dạy nàng lễ nghi. Đối với Lâm Kiều thì lễ nghi mặc dù có dùng, nhưng cũng không phải thứ quan trọng. Nhưng bây giờ không giống nhau, nàng ta không nghĩ tới Long Bách Hạ thực ra che dấu sâu như vậy, ánh mắt Lâm Kiều cũng đã phát ra chút độ nóng, nàng ta bây giờ cần nhất chính là thực lực để có thể thay đổi tình cảnh trước mắt của mình, nàng ta biết nếu như mình không cố gắng, sợ rằng nhiều nhất bốn, năm năm Lâm gia sẽ thay nàng ta quyết định hôn sự. Nàng ta sẽ chỉ như một món hàng hóa bị Lâm gia gả ra ngoài. Nàng ta đi tới nơi dị thế này không phải là để cho người ta quyết định số phận.
“Lâm nhị tiểu thư.” Bách Hợp lãnh đạm và lễ phép gật đầu một cái. Những gì Long Bách Hạ đã trải qua khiến cho Bách Hợp không hề có thiện cảm gì với nàng ta. Xã hội hiện tại giữa nam nữ tuân theo quy tắc cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng Lâm Kiêù đón nhận ân tình của Long Bách Hạ, cũng không nên nói ra hai chữ chia tay một cách dễ dàng như vậy, huống chi nàng ta một mặt ân ái với thủ lĩnh Ma tộc, một mặt lại lợi dụng, lãnh đạm, mập mờ làm tổn thương Long Bách Hạ. Mặc dù nàng ta nói làm như vậy chẳng qua vi không nỡ nói ra chân tướng khiên Long Bách Hạ bị kích thích, nhưng nếu đã không yêu, lại không muốn từ bỏ sự trợ giúp của Long Bách Hạ, sao không nói rõ ràng với hắn mà cứ giữ thái độ mập mờ làm tổn thương hắn.
Bách Hợp có chút chán ghét nhíu mày, Lâm Kiều ngay lập tức cảm giác được Bách Hợp hơi không thích nàng ta. Nàng ta tự nhận là mình trước kia đối với Long Bách Hạ luôn giữ thái độ tôn trọng, không hiểu tại sao trong ngắn ngủi một lúc đi làm món bánh quy lúc quay lại Bách Hợp lại tỏ ra có chút ghét nàng ta. Nhưng mà lúc này Lâm Kiều lại làm như không nhìn ra thái độ lãnh đạm của Bách Hợp, nũng nịu nói với Bách Hợp: “A Hạ, người tới nếm thử bánh quy con tự làm đi, nếu như ăn ngon, người cò thể nói cho con biết người đang làm gì ở đây chứ?”
“Huynh nghe nói, nghe nói Hợp nương, nàng ấy thật ra cũng đã sớm không còn tồn tại, nàng xin muội giúp nàng ấy chăm sóc huynh phải không?”
Biểu tình hắn tái nhợt gần như trong suốt vậy, vào lúc này đôi con ngươi đen nhánh trong mắt của hắn toát ra mấy phần đau thương, lại có mấy phần khẩn cầu: “Huynh biết vị đại nhân vừa rồi sẽ không lừa huynh, nhưng, nhưng tiểu Hợp, huynh muốn muội nói cho huynh biết.”
Bách Hợp thấy bộ dáng này của Âm Tú không đành lòng làm tổn thương hắn, nhưng cũng không đành lòng lừa dối hắn, vì vậy do dự một chút, vẫn gật đầu một cái:
“Đúng vậy A Tú, muội không phải là Ly Bách Hợp, muội chỉ thay nàng ấy hoàn thành tâm nguyện. Nàng ấy đã trải qua một số chuyện không tốt, cảm thấy đã bỏ lỡ huynh, thấy vô cùng có lỗi với huynh”.
Nhiệm vụ của cô chính là thay nguyên chủ nói ra lời chưa thể nói, làm những chuyện nguyên chủ chưa kịp làm, cùng với việc thay nguyên chủ báo thù rửa hận. Bách Hợp lúc này thấy Âm Tú sau khi nghe được lời mình nói, vẻ mặt lập tức trở lên hoảng loạn, hắn giống như không muốn tiếp nhận chuyện này, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể không tiếp nhận.Dáng vẻ không biết phải phản ứng như thế nào, vẻ mặt yếu ớt đáng thương của Âm Tú khiến Bách hợp không nhịn được phải thở dài, trong lúc nhất thời không biết phải an ủi hắn như thế nào mới phải.