Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 487 : Cô gái cá chép báo thù (bảy)

Ngày đăng: 04:02 30/04/20


Edit: Leticia



Beta: Sakura



Bách Hợp đang có chút do dự xem mình muốn trả lời thế nào về vấn đề này, Vân Mộ Nam nhíu mày, hình như ngửi thấy mùi tanh hôi như có như không trên người cô, chân mày thoáng cái nhíu lại, trong mắt hiện lên một vẻ giận dữ: “Gần đây không nên tùy tiện ra cửa, ngày mai tôi sẽ cho người đưa vài con mèo đen tới đây làm bạn với em.” Anh cũng không phải đang hỏi ý kiến Bách Hợp, mà là trực tiếp ra lệnh, vừa nói dứt lời anh lùi về sau mấy bước, trong mắt lộ ra mấy phần ghét bỏ, lớn tiếng gọi vọng ra ngoài: “Mang nước vào để cho phu nhân tắm.”



Người này có bệnh sạch sẽ hết sức nghiêm trọng, từ trong kịch tình Quan Bách Hợp hiểu rõ Vân Mộ Nam là có thể nhìn ra được, anh làm việc vô cùng cẩn thận có mạch lạc, lúc này Bách Hợp vốn cũng không chịu được mùi vị trên người mình, nhưng thấy Vân Mộ Nam còn ghét bỏ hơn cô, cô vẫn không nhịn được mà khóe miệng co giật hai cái.



Vân Mộ Nam ra lệnh hiển nhiên có tác dụng hơn nhiều so với lời của Bách Hợp, tuy nói bọn người hầu vẫn rất sợ hãi, nhưng nghe thấy chủ tử phân phó, nước nóng cũng rất nhanh được  đưa tới, Bách Hợp vốn chuẩn bị tối nay không ngủ, luyện luyện thể thuật tinh thần đến hừng sáng rồi mới tắm rửa, lúc này nhờ phúc của Vân Mộ Nam, cô tắm rửa bằng nước nóng đi ra ngoài, Vân Mộ Nam vẫn ngồi ở phía ngoài, mà anh cũng không nói đến chuyện cô vừa đi ra ngoài, cũng không hỏi cô nguyên nhân, giống như căn bản không để chuyện này ở trong lòng vậy, thái độ như vậy để cho Bách Hợp cảm thấy vừa buồn bực, vừa có cảm giác ấm ức.




Vừa làm đến động tác thứ năm, cửa vốn đang đóng thoáng cái đã bị người đẩy ra, Bách Hợp còn chưa nâng người lên, đã thấy Vân Mộ Nam tựa vào cánh cửa tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm cô nói: “Thật hăng hái.”



Gần đây bên ngoài tiếng mèo kêu càng ngày càng nhiều, không biết có phải bởi vì âm khí trong Vân phủ cũng tăng thêm không, gần đây một đám mèo đen không khiến cho người ta an tĩnh, thế cho nên Vân Mộ Nam lúc nào đi mà quay lại, Bách Hợp căn bản không phát giác được. Lúc Vân Mộ Nam rời đi cô còn đang ngủ say, lúc này người ta vừa quay người lại cô đã dậy rời khỏi giường rồi, còn đang luyện động tác cổ quái gì đó, trong đầu Bách Hợp đang suy nghĩ hai ý niệm, không biết mình nên lấy cớ lấp liếm động tác mình vừa làm, hay là cùng anh ngả bài nói ra mình đã biết chuyện cá chép yêu, hiện tại đang suy nghĩ biện pháp đối phó với ả ta, nhưng cô lại không thể tiết lộ bí mật luyện thể thuật tinh thần được, Bách Hợp đang có chút do dự, Vân Mộ Nam lại làm động tác tay:



“Tiếp tục, tôi quay lại lấy áo khoác.” Anh đang mặc áo sơ mi trắng đơn bạc, trong thời tiết mùa đông khắc nghiệt ở nơi này, anh giống như không cảm giác được lạnh lẽo vậy, nhất là bên ngoài âm khí nồng nặc, lúc này sương mù bảo phủ cả Vân phủ, chỉ sợ bên trong nhà cùng xuất hiện từng trận âm khí, bởi vì Bách Hợp luyện thể thuật, cả người vận động, lại có thiên địa linh khí dẫn vào trong cơ thể trở thành chân lực Đạo Môn lưu chuyển, cho nên không cảm giác được lạnh, nhưng Vân Mộ Nam nhất định có thể cảm giác được, trời lạnh như thế này mà anh không mặc áo khoác, rõ ràng chính là cố ý, nói không chừng anh cố ý xoay người đi ra ngoài, khiến mình tưởng anh đã đi khỏi rồi, lúc này lại mượn danh nghĩa lấy áo quay trở lại.



Trong lúc nhất thời Bách Hợp nghẹn nói không ra lời, quả nhiên Vân Mộ Nam trở về phòng lấy áo khoác quân đội khoác lên người, lần này thì thật sự không quay đầu lại, đi ra ngoài luôn. Vì phòng ngừa người này trở lại lần nữa, Bách Hợp cố nén chỉ làm một nửa bộ luyện thể thuật, đợi nửa tiếng sau, lần này Vân Mộ Nam thật sự không quay trở về, cô lãng phí không ít thời gian một cách vô ích, lúc này chỉ có thể làm lại từ đầu, Bách Hợp nhịn không được muốn nguyền rủa Vân Mộ Nam rồi.