Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 492 : Cô gái cá chép báo thù (mười hai)
Ngày đăng: 04:02 30/04/20
Theo lý đã thấy nhiều người tóc đen mắt đen thì mắt của một người biến thành màu đen cũng không phải là chuyện kì quái gì, nhưng ngày tiếp theo nhân mắt cũng toàn bộ biến thành màu đen, ngay cả tròng trắng mắt cũng không nhìn thấy, bộ dáng kia có chút quỷ dị, Bách Hợp nhìn Vân Mộ Nam đã khiến thiếu nữ cá chép yêu giận đến mức như thế này, vô ý thức mím chặt môi, sự thật chứng minh cho dù chính mình nắm chắc phần thắng, nhưng cũng nên nhớ được ngàn vạn lần không thể ở trước mặt đối thủ không chút kiêng kỵ há mồm cười to ra tiếng, nếu không sau khi đắc ý có thể sẽ có vô tận thống khổ.
“Em không nên trở lại? Vân lang, anh không muốn phải nhìn đến em nữa sao? Chẳng lẽ em không đẹp ư?” Đầu tiên thiếu nữ cá chép yêu cười ‘ khanh khách ’ hai tiếng, trong miệng cô ta phát ra âm thanh, khuôn mặt bị nổ nhưng vẻ mặt không thay đổi, cô ta duỗi tay sờ sờ gương mặt của mình, khi sờ đến con người mới bị bùa nổ tung lăn ra khỏi hốc mắt, thoáng cái cũng có chút tức giận, cô ta cuống quit muốn đẩy con ngươi vào trong hốc mắt, tuy nhiên không giống như thành công, ngược lại dường như khiến thịt trên mặt nát vụn hơn, thiếu nữ cá chép yêu vừa sợ vừa tức, đến cuối cùng con ngươi tròn vo rơi xuống lòng bàn tay, cô ta thoáng có chút trầm mặc.
Sau một hồi lâu thiếu nữ cười lạnh một tiếng, đột nhiên nắm chặt tay khiến con ngươi nát bấy, trong miệng lại phát ra tiếng thét chói tai, chỉ là lúc này đây ánh mắt vốn ở ngoài cửa sổ trong nháy mắt xuyên thấu qua, một nhóm lớn bóng ma khoác trường bào hoặc mặc đạo phục màu vàng ép tới đây, trong nháy mắt âm khí trong phòng lại nồng nặc hơn rồi.
“Vân Mộ Nam, nạp mạng đi, Vân Mộ Nam, nạp mạng đi!” Trong miệng bọn quỷ hồn này vừa đờ đần gọi hồn, vừa duỗi tay muốn kéo Vân Mộ Nam qua, thiếu nữ cá chép yêu mới vừa còn vô cùng tức giận lúc này đứng tại chỗ nhìn, trong miệng phát ra tiếng cười ‘ khanh khách ’. Cô giống như nhìn thấy chuyện gì thú vị vậy: “Thật là muốn đa tạ lễ vật anh tặng cho em. Nếu không có bọn họ, em nghĩ muốn để hồn phách anh đi theo em, thật đúng là khó khăn, Vân lang.”
Một nhóm lớn oan hồn bày ra sắc mặt dữ tợn càng xông đến gần Vân Mộ Nam, bên ngoài còn có vô số ánh mắt lóe lên, vừa nhìn thoáng qua, Bách Hợp thế nhưng thật khó mà có thể nói ra con số chính xác, trong ánh mắt những oan hồn này nhìn Vân Mộ Nam đều mang theo oán hận. Tuy nói xem ra những oan hồn này hình như là bị quỷ hồn thiếu nữ cá chép yêu khống chế, lúc này mới có thể xông đến chỗ Vân Mộ Nam, nhưng oán khí của bọn họ quá mức mãnh liệt, không giống như đơn giản chỉ vì ngoài ý muốn sau khi chết bị quỷ hồn thiếu nữ cá chép yêu khống chế.
“Từ chỗ nào mà anh đắc tội với nhiều âm quỷ như vậy?”
Tục ngữ đều nói oan có đầu nợ có chủ, cho dù Vân Mộ Nam là một quân phiệt, trong tay giết người như ngóe, nhưng nếu trên chiến trường giết quân địch mặc dù người bị giết không cam lòng, nhưng sống chết có số, người chết vì chiến trường thì ngay từ lúc sinh ra Diêm Vương gia đã có chú định, không thể nào sẽ có oán khí lớn như vậy, nếu không các tướng quân từ xưa đến nay làm sao bây giờ? Nhưng lúc này những âm quỷ này có oán khí nhiều đến kinh người, mà giống như đối với Vân Mộ Nam hận tới thấu xương, thoạt nhìn số lượng những người này số còn không ít, Bách Hợp không khỏi phải mệt mỏi ứng phó, cô dốc hết sức chiến đấu, vừa quay ra hỏi Vân Mộ Nam một câu, vừa cắn ngón giữa của mình nhanh chóng niệm chú ngữ trong đầu rồi lấy máu vẽ một vòng quanh Vân Mộ Nam cùng với chỗ ngủ của Vân Xảo.
“Em nói những thứ này?” Đầu tiên Vân Mộ Nam vốn mạn bất kinh tâm nhìn thoáng qua tình cảnh xung quanh, tiếp theo lại xoay đầu buông xuống suy nghĩ, thấy sắc mặt Bách Hợp có chút tái nhợt, lúc này vẻ mặt cô vô cùng thật tình, nghiêm túc, búi tóc vốn được búi gọn gàng lúc này đã có chút rời rạc rồi, chóp mũi thấm ra những giọt mồ hôi nhỏ, hai gò má ửng hồng, có một lọn tóc rũ xuống trên khuôn mặt bên phải, dĩ vãng quen nhìn khuôn mặt này bây giờ cảm thấy có một loại hàm súc thú vị nói không nên lời, trong nháy mắt cúi đầu thấy cô chau mày, trên gương mặt dịu dàng bỗng hiện ra mấy phần cương nghị không thua đàn ông, thấy thần sắc quen thuộc ấy khiến ánh mắt Vân Mộ Nam thoáng trở nên u ám, liếc mắt nhìn thoáng qua thấy một đám âm quỷ muốn nhào tới chỗ Bách Hợp, Vân Mộ Nam cong khóe miệng lên, đột nhiên duỗi tay sờ vào mặt Bách Hợp, thuận tay vén luồng tóc rủ trên khuôn mặt ra sau tai.
Động tác này để cho thiếu nữ cá chép yêu vốn đang cười quỷ dị thoáng cái cũng có chút cuồng bạo lên, oán khí trên người cô ta hơi trì trệ, ánh sáng đỏ trên người lập tức lóe lên, đám âm quỷ vốn đang nhào tới chỗ Bách Hợp cũng dừng lại theo, thiếu nữ cá chép yêu cười lạnh nói:
“Vân Mộ Nam, lúc đầu em yêu mến anh, hóa thành hình người giặt quần áo nấu cơm cho anh, rốt cuộc em không bằng cô ta ở chỗ nào? Em chỉ muốn ở bên cạnh anh, tại sao cuối cùng anh tình nguyện ăn em cũng không muốn ở chung một chỗ với em?”