Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 494 : Cô gái cá chép báo thù (14)

Ngày đăng: 04:02 30/04/20


Sau khi mở cái hộp ra, mấy con sâu vốn an tĩnh thoáng cái cũng có chút kích động, giống như ngửi thấy âm khí trong không khí, dao động đôi cánh sau lưng, bay về phía đám âm quỷ. Những con sâu độc này vốn chính là sống nhờ âm khí mà cá chép yêu mang đến, vì vậy bay ở trong phòng này cũng không cảm thấy không tự nhiên nhiên nào, mặc dù những con sâu độc này chưa tiến hóa lần nữa, nhưng để đối phó với đám âm quỷ bình thường này thì cũng đủ rồi, hơn nữa còn là lũ âm quỷ có quan hệ với thiếu nữ cá chép yêu, là trời sinh khắc chế với đám âm quỷ bị quản chế bởi cá chép yêu, mới vừa rồi đám âm quỷ vẫn còn một bộ dáng hung hãn không sợ chết lúc này phía sau tiếp trước nhanh chóng muốn chạy thoát, nhưng những con sâu độc này nhanh hơn một chút, tiến vào thân thể của âm quỷ, ngụm lớn bắt đầu hút âm khí của âm quỷ vào trong cơ thể mình.



“Không nghĩ tới cô cũng thật sự có mấy phần bản lĩnh.” Thiếu nữ cá chép yêu thấy tình cảnh như thế, âm điệu thoáng cái bén nhọn lên, cô ta chẳng hề để ý đến lũ âm quỷ đạo sĩ này lấy một cái, hừ lạnh một tiếng, mới vừa rồi còn đứng cách Bách Hợp vài mét, nhưng vừa nãy không thấy cô ta có động tác gì, nhưng thoáng cái đã lắc mình đến trước mặt Bách Hợp, khuôn mặt khiến người chán ghét cách Bách Hợp quá gần, mùi tanh hôi trên người cá chép yêu hun đến mức làm người khác không dám hô hấp.



“Hiện tại cô còn có cái gì để bảo vệ tánh mạng nữa?” Cá chép yêu cố hết sức cúi đầu thấp xuống, giống như động tác này khiến cô ta tiêu phí không ít sức lực, trong cặp mắt đen không có chút sáng bóng nào lộ ra vẻ hung dữ, cái miệng nhỏ nanh giống như quả anh đào thoáng cái há rộng ra, một cái tay lạnh như băng chộp vào cổ Bách Hợp, lúc này Bách Hợp đã có thể cảm thấy được pháp lực trong cơ thể mình đã tiêu hao rất nhiều vì đối phó với đám âm quỷ kia, cô cảm giác mình giống như Quan Bách Hợp trong nội dung vở kịch, cảm giác bàn tay bầy nhầy của cá chép yêu chạm vào trên mặt mình, để lại một lớp màng dịch, Bách Hợp bắt đầu thấy cô không khống chế được chính mình tự giác mỉm cười.



Mùi hôi thối gay mũi từ lỗ mũi, khóe miệng bị cô hút vào trong cơ thể. Cái loại khó chịu này cùng buồn nôn thật sự không phải là lúc tiếp nhận nội dung vở kịch có thể cảm giác được, đau đớn và sợ hãi mà Quan Bách Hợp từng chịu đựng lúc này hiện lên trong lòng cô, mặc dù Bách Hợp cố gắng muốn tỉnh táo lại, nhưng trước khi chết cảm xúc của nguyên chủ quá mức mãnh liệt, lúc này thế nhưng ảnh hưởng đến khả năng phát huy của cô, tay tạo ra nhiều thủ thế nhưng căn bản không thể sử dụng được pháp lực bên trong cơ thể.



“Tôi vốn là một con cá chép trong hồ......” Tình cảnh trước khi quan Bách Hợp chết từng phát sinh trong nội dung vở kinh lúc này lại một lần nữa xảy ra, bi kịch chính là Bách Hợp phát hiện mình thế nhưng thật giống như có chút không khống chế được thân thể nguyên chủ. Sợ hãi khôn cùng cơ hồ muốn bao phủ cả người cô, chính Bách Hợp cũng không sợ hãi, nhưng bởi vì nguyên chủ quá mức sợ hãi, thế nên khiến cô căn bản không thể phản ứng được chút nào, giống như ở trong nội dung vở kịch trước khi ăn hết quan Bách Hợp thiếu nữ cá chép yêu từng nói qua với nguyên chủ về cuộc đời của mình, lúc này cá chép yêu cũng chuẩn bị nói rồi, cô ta bắt đầu nói đến lai lịch của mình, nói đến mình là một con cá chép trong hồ, bởi vì được Vân Mộ Nam cứu giúp, yêu thương Vân Mộ Nam mà đến thế giới con người để giặt quần áo, nấu cơm cho anh ta.




Người vốn muốn tìm mình trả thù, thế nhưng hiện tại lại biến thành tìm mình cầu cứu, lúc này hai cánh tay đã bị gãy, hẳn là bởi vì sợ hãi hiện tại cá chép yêu không khống chế được oán khí trên thân, sau khi cởi tầng xiêm y màu đỏ bên ngoài, dưới bộ quần áo tinh xảo lộ ra bộ xương bên trong, chẳng qua lúc này bộ xương kia đã không còn nguyên vẹn nữa, ở giữa bị chặt đứt vài cái vây cá, đuôi cá cũng bị bẻ gãy, cá chép yêu thấy Bách Hợp giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng vậy, đột nhiên lớn tiếng khóc lên:



“Không nên ăn tôi, không nên ăn tôi, cứu tôi.”



Ác nhân tự có ác nhân trị, cá chép yêu hung hãn lúc này so với Vân Mộ Nam hung hãn hơn thì căn bản không có cách nào phản kháng, Bách Hợp đột nhiên nhớ tới cảm giác sợ hãi khi không thể khống chế thân thể, không nhịn được nở nụ cười, lúc này cá chép yêu căn bản không dám có ý nghĩ muốn trả thù Vân Mộ Nam, ngược lại cô ta chỉ muốn chạy trốn, nhưng hết lần này tới lần khác bộ xương lại bị Vân Mộ Nam dẫm lên, căn bản không thể trốn thoát, dưới tình huống này cá chép chỉ có thể chịu bị Vân Mộ Nam tàn phá, thậm chí tầng oán khí dày trên người cô ta có thể gây tổn thương cho người khác lúc này ở trước mặt Vân Mộ Nam thật giống như không có tác dụng, Vân Mộ Nam vừa đụng vào đã tản mát ra.



Bách Hợp không hề để ý đến lời cầu khẩn của cá chép yêu, ngược lại cắn nát ngón giữa lần nữa, bắt đầu vẽ huyết phù lên trán của cô ta, thừa cơ hội này muốn đánh ta oán khí của cá chép yêu, các chuyện về sau sẽ dễ làm hơn.