Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 498 : Cô gái trong đoàn xiếc – 3

Ngày đăng: 04:02 30/04/20


Edit: Jolly



Beta: Sakura



Lúc đang đi trên dây thép, cái dây thép vô cùng rắn chắc kia bỗng chốc vang lên tiếng đứt gãy, lúc ấy Triệu Bách Hợp bị dọa đổ mồ hôi lạnh, cô bé vừa dừng lại, vốn dĩ cô có thể khống chế tiết tấu đi lại nhịp nhàng trên dây thép đột nhiên ngay lúc đó rung động rất nhỏ vang lên, dây thép vốn sắp đứt lại thêm rung động nhỏ đó, làm cho thân thể Triệu Bách Hợp không ổn định, trục tiếp từ trên dây thép rơi xuống, lúc đó rơi xuống xương sườn đều bị gãy.



Lần này ngoại trừ cô bé gặp may ra còn bởi vì bản thân luyện tập đi trên dây thép từ nhỏ, kinh nghiệm nhiều lần bị té ngã làm cho bản năng cô bé tránh khỏi tổn thương càng nhiều càng tốt, ngoại trừ xương sườn bị gãy ra cũng không có ngoại thương nào khác. Do đoàn xiếc thiếu người nên cô bé chỉ dưỡng thương có nửa tháng lại quay trở về. Triệu Bách Hợp ngay lúc đầu cũng không từng hoài nghi qua dây thép bị đứt là do người khác gây ra, dù sao môn xiếc có nhiều nguy hiểm, lúc còn nhỏ cũng từng xảy ra nhiều việc ngoài ý muốn, cô chỉ cho rằng lần này cũng là tai nạn ngoài ý muốn. Lại không ngờ rằng sau khi trở lại đoàn thì lại có nhiều tai nạn ngoài ý muốn lại liên tiếp xảy ra. Lại một lần nữa lúc đi qua dây thép lại bị cây kim trên dây thép đâm vào lòng bàn chân, dưới chân đau dữ dội làm cho cô nhất thời không ổn định thân thể lại một lần nữa rơi từ trên dây thép xuống.


Nhưng sự việc đã qua lâu rồi lúc này mới điều tra tìm chân tướng thì vô cùng khó khăn, cô bé lại không có bối cảnh lại là cô nhi chỉ có hai bàn tay trắng, huống chi ông chủ kia cùng Triệu Học Nhi rất sợ cô tra ra đều gì làm ảnh hưởng tới danh tiếng bên ngoài, bởi vậy càng chèn ép cô bé, trong người Triệu Bách Hợp không có đồng nào muốn kiện cáo ông chủ kia hại mình nhưng miệng nói không bằng chứng, cô bé đến đâu kiện cáo cũng không nhận trong lòng có oan không thể nói lại không có nghề nghiệp mưu sinh, càng không có bằng cấp gì, đừng nói là đòi công đạo lại cho chính mình, đến cuối cùng cô bé còn sống nổi hay không cũng là vấn đề.



Không có chỗ đi trong tay lại không có tiền, vốn dĩ lúc đầu Triệu Bách Hợp tính vừa tìm công việc lưu lại trong thủ đô, vừa tìm phương pháp để kiện cáo, nhưng dường như bị người ngăn cản, tìm việc làm không thuận lợi, một khi cô dừng chân làm việc nơi nào thì nơi đó sẽ bị đám côn đồ quấy phá, bởi vị vậy không ai còn dám mướn cô, Triệu Bách Hợp bị bức đến đường cùng trở thành tên ăn mày trong thủ đô. Một đám bạn học cùng cô lớn lên ngày trước vì đồng lõa với Triệu Học Nhi giẫm đạp cô bé mới có địa vị như bây giờ, giờ đây dính đến ông chủ ra vào lúc nào cũng có xe hơi ở căn phòng lớn, thì Triệu Bách Hợp ù ù cạc cạc bị người đánh đuổi một trận ra khỏi thủ đô, vốn sau khi bị thương không được dưỡng tốt thân thể đã tổn thương càng thêm tổn thương, nghèo khó thêm đói khát khiến cô không sống qua mùa đông năm đó.



Nên sau khi chết Triệu Bách Hợp cực kỳ không cam lòng, cô bé muốn bản thân đòi lại công đạo, cô không hiểu được tại sao một chuyện nhỏ như lúc đó vậy, thế nhưng lại bị ông chủ kia xuống tay độc ác với cô, vì sao trong mắt các  nhân vật lớn thì cô giống như một con sâu con kiến, nên tiện tay khi phụ sỉ nhục như vậy, Triệu Bách Hợp muốn đòi lại công đạo, cho dù cô xuất thân hèn mọn nhưng cũng chưa từng trêu chọc qua bất cứ ai, nhưng ông chủ kia lại tính toán dồn cô vào bước đường cùng, cô cũng muốn cho Triệu Học Nhi kia trả giá thiệt nhiều, ả ta muốn leo lên trên chứ gì, có thể, nhưng không thể giẫm đạp lên cô mà leo lên được.



Lúc Bách Hợp tiếp thu hết kịch tình thở dài một hơi, lúc này trong lòng cô vô cùng phiền muộn, nguyên nhân là do Triệu Bách Hợp làm người nhát gan nhu nhược hướng nội, từ nhỏ đến lớn trong lòng tích tụ từng li từng tí cảm xúc mâu thuẫn, cuối cùng lại chết thảm làm cho trong lòng Triệu Bách Hợp càng thêm nghẹn khuất cũng không có người tâm sự, Triệu Bách Hợp trong đoàn xiếc rất ít mở miệng nói chuyện, cô không có bạn thân nào, trước kia trong đoàn xiếc các cô gái từng hẹn hò ăn cơm nói chuyện phiếm, cô cũng chỉ im lặng ngồi một bên, bởi vậy trong lòng cô bé rất tự ti, lúc Bách Hợp vừa tiến vào thân thể cô suýt nữa bị những cảm xúc này đè không thở nổi, một loại cảm giác muốn khóc cùng không cam lòng quanh quẩn trong lòng Bách Hợp, Bách Hợp dứt khoát ôm chân, đem mặt chôn giữa hai chân bắt đầu khóc rống lên.