Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 514 : Vị hôn thê của Tổng Giám đốc (3)

Ngày đăng: 04:03 30/04/20


Edit: Dạ Vũ



Beta: Sakura



Lương Tư Kỳ nói cho Dung Bách Hợp biết việc cô ta gian díu cùng Cố Thiên Thịnh không phải do cô ta tự nguyện, mà là bị ép buộc. Cô ta vì sự nghiệp của Lưu Cảnh, vì giành giật cơ hội phát triển cho Lưu Cảnh nên cô ta mới bò lên giường Cố Thiên Thịnh. Cô ta tuyệt nhiên không cố tình muốn cướp vị hôn phu của Dung Bách Hợp. Nếu như Dung Bách Hợp không vừa lòng, Lương Tư Kỳ nguyện ý cắt đứt quan hệ cùng Cố Thiên Thịnh, nhưng cái chính là Cố Thiên Thịnh không buông tha cô ta thì cô ta cũng chẳng làm gì được. Nếu như Dung Bách Hợp không muốn làm bạn bè với cô ta thì cô ta cũng hiểu được, và gửi lời xin lỗi Dung Bách Hợp. Tuy rằng sớm biết tính cách của Lương Tư Kỳ là lạnh nhạt như vậy nhưng khi nghe giọng điệu thế-nào-cũng-được của cô ta nói ra những lời kiểu như tình bạn giữa hai người nếu Dung Bách Hợp đồng ý tiếp tục thì tiếp tục, không thì cắt đứt thì trong lòng Dung Bách Hợp đau đớn không thôi. Nhất là khi cô ấy đã gửi gắm vị hôn phu của mình chiếu cố người này như là chị em ruột, thật không nghĩ đến vị hôn phu “chiếu cố” lên tận giường. Bây giờ Lương Tư Kỳ gọi điện xin lỗi mà không có chút thành ý nào, trong lòng Dung Bách Hợp tức giận vô cùng, bèn cười lạnh một tiếng mà dập máy. Mặc dù ngắt điện thoại nhưng Dung Bách Hợp vẫn còn quan tâm người bạn Lương Tư Kỳ lắm, cho dù Dung Bách Hợp là một người con gái tĩnh lặng duy ý chí, nhưng mà thời điểm này cô ấy vẫn còn hi vọng Lương Tư Kỳ có thể gọi điện thoại tới xin lỗi lần nữa. Thứ Dung Bách Hợp cần, chính là thành ý của Lương Tư Kỳ.



Vì bản thân Dung Bách Hợp không phải là người không biết ý, nếu Cố Thiên Thịnh chẳng thích cô ấy thì cô ấy cũng tình nguyện buông tay. Nhưng Dung Bách Hợp thật sự không nghĩ đến tính cách mọi-việc-có-xảy-ra-cũng-chẳng-sao của Lương Tư Kỳ phát huy tốt quá, vì cô ta chẳng thèm gọi điện thoại tới. Dung Bách Hợp ngồi suy nghĩ một mình cả đêm, trong lòng càng nghĩ càng không cam chịu.



Thời gian kế tiếp, Dung Bách Hợp đắm chìm trong công việc, còn không thèm quan tâm đến chuyện của Cố Thiên Thịnh và Lương Tư Kỳ. Người  nhà họ Dung còn từng hỏi Dung Bách Hợp vì sao dạo này không tìm Lương Tư Kỳ nữa? Dù sao thì ai cũng đã biết cô ấy coi Lương Tư Kỳ như chị em ruột quan hệ lại tốt vô cùng. Trong lòng Dung Bách Hợp có nỗi khổ mà không nói được với ai, vốn cô ấy là một cô gái kiêu ngạo giờ đây chính bản thân làm một đống việc ngốc nghếch thì làm sao lại còn mặt mũi kể cùng với ai?



Nhưng mà cô ấy không nói ra thì giấy cũng chẳng gói được lửa. Cố Thiên Thịnh là kẻ đào hoa đa tình phảng phất trong một đêm đối xử với Lương Tư Kỳ như là tình yêu lớn của cuộc đời hắn vậy. Hắn ta cảm thấy không thích Dung Bách Hợp từ nhỏ đã tự tin hoàn mỹ kiêu ngạo xinh đẹp, vì chung quanh hắn còn nhiều cô gái xinh đẹp như là Dung Bách Hợp. Ngược lại Lương Tư Kỳ tính tình lạnh lùng cái gì cũng chẳng thèm để ý, tính cách mơ hồ đáng yêu rất được lòng hắn. Ăn đủ sơn hào hải vị rồi, Lương Tư Kỳ giống như một bát cháo điểm tâm buổi sáng vô cùng đơn giản nhưng lại khiến Cố Thiên Thịnh mừng rỡ không thôi. Nhất là sự cự tuyệt của Lương Tư Kỳ khiến cho hắn muốn ngừng mà không ngừng được. Cố Thiên Thịnh chỉ cần đem tiền đồ của Lưu Cảnh ra uy hiếp, Lương Tư Kỳ liền không chỉ chủ động hiến dâng cho Cố Thiên Thịnh, mà còn tìm kiếm nghĩ cách để đùa vui với Cố Thiên Thịnh làm cho hắn ta hứng thú thư thái vô cùng. Rồi một lần vô tình Lương Tư Kỳ mang thai, vì trong bụng mang thai đứa bé không muốn bỏ nó đi, lại nhận ra mình đối với Lưu Cảnh chỉ là một thời thiếu nữ mới lớn hâm mộ thần tượng mà thôi. Rơi vào đường cùng, cô ta quyết định gả cho Cố Thiên Thịnh.


Nhưng mà sườn xám nhỏ nhắn này vừa người quá, hơn nữa còn là hàng may thủ công nên sau khi mặc vào bà cảm thấy thoải mái vô cùng, hơn nữa lại phô trương toàn bộ sự nữ tính thành thục ưu nhã đẹp đẽ của bà. Sườn xám trong quá khứ nặng nề lạnh lẽo khiến Cố phu nhân ái ngại, nay lại thấy mình mặc sườn xám trong gương vô cùng khác hình tượng của mình trước đây mà còn đẹp hơn, cài thêm ghim cài áo Bách Hợp tặng lại làm cho hình ảnh bà trong gương đẹp vô cùng. Bởi vì tâm tình tốt, Cố phu nhân chẳng thèm thay sườn xám ra, ngược lại Bách Hợp hôm nay khen ngợi Cố phu nhân kéo gần khoảng cách giữa hai người, ánh mắt Cố phu nhân càng dịu dàng nhìn Bách Hợp. Hai người cứ như vậy có nhiều chủ đề trò chuyện hơn, trong quá khứ chỉ biết uống trà rồi nói những chủ đề tẻ nhạt vô cùng mà những bé gái thế gia sẽ nói, cùng lắm là tới chủ đề ăn mặc mà thôi. Thời gian trôi qua nhanh chóng vô cùng, trời bên ngoài tối rất nhanh. Cố phu nhân đang chuẩn bị giữ Bách Hợp ở lại dùng cơm, liền phân phó quản gia kêu nhà bếp chuẩn bị đồ ăn mà Bách Hợp thích. Bên ngoài đột nhiên nghe thấy tiếng đỗ xe.



“Có thể là chú Cố của con về rồi đó!”



Cố phu nhân vui vẻ nhìn Bách Hợp: “Thiên Thịnh sáng sớm nay đã nói tối nay không về, sớm biết con về như vậy dì sẽ để nó đi đón con!”. Nói tới đây thì Cố phu nhân giống như sực nhớ ra điều gì, vỗ tay hai cái phân phó nữ hầu đem điện thoại ra cho bà, muốn gọi điện cho con trai. Chỉ là bà vừa bấm điện thoại thì đã thấy tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên bên ngoài, thân hình cao lớn của Cố Thiên Thịnh xuất hiện ở cạnh cửa. Hắn mặc một bộ âu phục thủ công màu xám bạc, một đầu đầy tóc nhuộm màu nâu sáng trông vô cùng thời thượng và đẹp trai. Tuy nhiên sắc mặt hắn ta đen xì, ánh mắt lượn một vòng quanh phòng thấy Bách Hợp lúc này đang ngồi trên ghế salon dựa vào người Cố phu nhân thì hai mắt như phun ra lửa: “Dung Bách Hợp”.



Hắn ta nghiến răng nghiến lợi gọi đầy đủ tên của nguyên chủ, oán hận đá giày da trên chân ra, đi đôi dép mà quản gia đặt dưới đất mà bước vào, thậm chí quên luôn việc đang theo sau hắn ta chính là Lương Tư Kỳ. Cô ta để tóc dài cuốn nửa, thân trên mặc áo cùng màu với Cố Thiên Thịnh, nửa người dưới mặc váy ngắn màu mật ong, phía trong mặc quần tất màu đen, chân đi một đôi boots màu da. Cô ta đang cúi thấp đầu không biết xử trí làm sao ở cửa. Quản gia đang muốn xếp dép lê cho cô ta chứng minh trong quá khứ cô ta thường xuyên đi tới đây. Bách Hợp bỗng nhiên chạy tới chỗ quản gia giương ra một cái tách không: “Chị Tam, cho em một chén hồng trà nữa đi!”



Nghe được yêu cầu từ Bách Hợp, quản gia đc gọi là chị Tam không chút do dự xoay người lại. Một cô gái mặc dù thường xuyên tới nhà họ Cố, mà đại thiếu gia Cố Thiên Thịnh thi thoảng cũng tỏ vẻ vô cùng thân cận với cô ta, cũng không thể so với Bách Hợp được. Dù sao Bách Hợp mới là con dâu tương lai của  nhà họ Cố, vị quản gia tự nhiên biết điều đó quan trọng hơn liền xoay người nhận lấy tách trong tay Bách Hợp: “Được! Thưa Dung tiểu thư”



“Cảm ơn chị Tam” – Bách Hợp mỉm cười với vị quản gia. Lúc này Cố Thiên Thịnh bước tới trước mặt Bách Hợp, chỉ thẳng tay vào mặt Bách Hợp lạnh lùng nói: “Dung Bách Hợp, cô làm trò quỷ gì vậy? Dám để cho tôi đi đón tại sân bay, kết quả là cô chạy về tới nhà luôn? Cô có biết tôi đợi cô ở phi trường hẳn hai tiếng đồng hồ không?”. Nghĩ tới việc này, trong ngực Cố Thiên Thịnh có một cơn giận vô hình bốc lên. Nguyên do vì dạo gần đây hắn ta khó khăn lắm mới kiếm được thời gian hẹn Lương Tư Kỳ để lêu lổng một phen. Không nghĩ tới vừa mào đầu một chút đã thấy điện thoại của Bách Hợp nhưng tiếng chuông gọi hồn vang lên. Cố Thiên Thịnh ban đầu không muốn nghe nhưng điện thoại của Bách Hợp gọi liên tục không ngừng. Hắn ta nhận điện thoại muốn xả giận một phen rồi dập máy, không nghĩ tới vừa mới bắt máy thì Bách Hợp giội cho hắn ta một tràng, cuối cùng không còn tâm tư nào hành sự cùng Lương Tư Kỳ, chỉ vội vàng làm cho xong việc.