Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 525 : Vị hôn thê của Tổng giám đốc (14)

Ngày đăng: 04:03 30/04/20


Không biết có phải lần dạo phố hai ngày trước đã tạo bóng ma cho Lương Tư Kỳ hay không, nhưng khi nghe tới hai chữ “dạo phố” thì cô ta sợ run cả người. Nhưng mà giờ đây cô ta không thể cự tuyệt được lời nói của Bách Hợp, vì vậy bèn im lặng cầm túi lên. Bách Hợp liền cười lạnh: “Tay cô vừa cầm vào rác rưởi, đã rửa chưa?”.



Lương Tư Kỳ tự thấy mình đã tới giới hạn của sự nhẫn nại rồi, nhưng không nghĩ đến Bách Hợp còn châm cho cô ta một kim như vậy. Lương Tư Kỳ hít sâu, vẻ mặt thật là cứng rắn quật cường: “Tay tôi sạch sẽ!”



“Giờ đi rửa tay đi, lát nữa lau lại túi cho tôi” – Bách Hợp còn chẳng thèm nghe Lương Tư Kỳ nói gì đã trực tiếp cắt đứt lời cô ta nói. Thấy được vẻ mặt oán hận kèm theo ánh mắt tuyệt vọng của Lương Tư Kỳ, Bách Hợp lạnh lùng cười nhếch miệng.



Cả một buổi chiều, Bách Hợp dẫn Lương Tư Kỳ đi dạo một vòng tại trung tâm thương mại. Bách Hợp nhàn nhã đi trước, Lương Tư Kỳ như một tùy tùng đi theo sau, tay cầm rất nhiều túi đồ, bộ dáng cố gắng kiên cường. Cả một buổi chiều Bách Hợp giờ đây giống như đi đã mệt mỏi, thấy ở phía trước có một quán café, Bách Hợp liền tiến vào bên trong.



Lương Tư Kỳ thấy vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô ta theo sau Bách Hợp, thấy Bách Hợp ngồi xuống chọn đồ ăn thì đem đồ đạc trên tay đặt xuống, cũng chuẩn bị ngồi xuống ghế. Bách Hợp nhíu mày nhìn Lương Tư Kỳ: “Tôi cho cô ngồi chưa?”



Giọng Bách Hợp không to cũng không nhỏ, lại chống cằm một tay cầm menu quán café xem, hương café lượn lờ trong không gian quán cùng với mùi bánh ngọt mới nướng tràn quanh chóp mũi người ngồi khiến cho ai cũng cảm thấy thư thái. Nhân viên phục vụ đang đứng một bên cầm tờ phiếu đặt món chờ Bách Hợp chọn đồ ăn nghe thấy điều này, liền vô thức nhìn sang Lương Tư Kỳ. Lương Tư Kỳ chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cho dù cô ta không quan tâm đến ánh mắt người ngoài, nhưng lúc này cô ta bị làm mất mặt trước bao nhiêu người, khiến cho mặt cô ta lúc xanh lúc trắng. Cô ta muốn ngồi xuống nhưng lại đứng thẳng lên, đôi chân run rẩy không vì mệt mỏi, mà vì tức-giận.




“Hahahahahaha, thật ngu xuẩn!” – Bách Hợp cười tới chảy nước mắt, cười rũ tới mức ghé người tựa vào bàn café, gò má tựa vào mu bàn tay trên bàn, vừa nhìn Lương Tư Kỳ vừa cười tươi như hoa khiến cho mấy người ở ngoài cách một tấm kính đều không kìm lòng được mà đứng lại xem.



“Cô nghĩ là tôi sẽ làm vậy á? Trêu đùa cô thôi mà cô còn tưởng thật? Giá trị của cô lại sánh được với một tờ chi phiếu ư hahahaha?”



Bách Hợp cười xong liền sửa sang đầu tóc, bàn tay thon thả cầm lên bút ký mà quơ: “Trong lòng tôi ấy à? Cô còn chẳng đáng giá bằng cái bút này của tôi!” – Bách Hợp nói đên đây lại cười như điên. Sắc mặt Lương Tư Kỳ tái nhợt, một cảm giác nhục nhã vô cùng đang lởn vởn quanh cô ta, làm cho cô ta nghiến răng ken két, mặt đỏ tưng bừng lại cảm thấy tức giận xen lẫn xấu hổ, nhưng cũng không hiểu gì cả: “Cô thực sự không tức giận?”



“Tức giận? Cô cảm thấy là tôi sẽ tức giận sau đó cầm chi phiếu nện cô? Lương tiểu thư, cô xem nhiều phim truyền hình quá, nên nghĩ tới việc mình chính là cái người trong Tivi bị người ta cầm chi phiếu mua chuộc?” – Bách Hợp cười lạnh, đưa tay cầm ly nước chanh nhẹ nhàng uống một ngụm, rồi ngẩng đầu nhìn Lương Tư Kỳ đầy khinh miệt: “Cô không chịu soi gương liền không biết. Cô có chỗ nào xứng tầm với chi phiếu của tôi?”



Từ nhỏ Lương Tư Kỳ đã biết mình chẳng phải người con gái đẹp, sinh ra bình thường lớn lên bình thường. Cô ta biết bản thân mình không xinh đẹp không đáng yêu, cũng chẳng biết ăn nói, bởi vậy trong một đám anh chị em trẻ tuổi trong nhà, cô ta bị coi là người mờ nhạt. Lớn lên nếu không phải quen biết Dung Bách Hợp thì cô ta chính là kẻ không bao giờ hấp dẫn được ánh mắt người khác. Thế nhưng dựa vào cái gì cơ chứ? Chỉ vì mình chỉ là kẻ tầm thường không nhan sắc, thì Bách Hợp lại có thể khiến cô ta nhục nhã vô cùng hay sao?