Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 530 : Nữ phụ vốn là nữ chính (1)

Ngày đăng: 04:03 30/04/20


Edit: Mèo bất trị



Beta: Sakura



Trước đây công ty giải trí Cố thị là một công ty lớn, dần dần trở nên suy bại kết thúc thời kỳ huy hoàng, cũng giống công ty bất động sản Dung thị bên trong nội dung câu chuyện, sau đó Cố Thiên Thịnh nghĩ tới cầu hôn Bách Hợp, chẳng qua lúc đầu hắn rất ghét Bách Hợp, nghĩ rằng cô chua ngoa tùy hứng, hôm nay hắn lại tìm đến cầu xin cô gái hắn từng coi như đôi giày vứt bỏ, nhưng Bách Hợp thật đã không còn ở đây, đương nhiên Bách Hợp từ chối yêu cầu của anh ta. Sau một thời gian cầu xin, cuối cùng Cố Thiên Thịnh nghe sự sắp đặt của cha mẹ kết hôn với con gái một Hoa Kiều giàu có trước kia không sánh bằng xí nghiệp Cố thị, nghe nói vợ của Cố Thiên Thịnh vẻ ngoài không đẹp, tính tình Cố Thiên Thịnh kiêu ngạo, cưới người như vậy không dám mang ra khỏi nhà, nhưng anh ta không có can đảm ly hôn, vì khi hai người kết hôn, cô con gái nhà giàu kia từng mang theo khá nhiều của cải vào Cố gia, kết quả cuối cùng của Cố Thiên Thịnh có thể tưởng tượng được.



Hoàn thành nhiệm vụ này xong thì Bách Hợp trở lại tinh không, tâm trạng không kém, nhiệm vụ lần này không quá khó khăn, cô nhìn cảnh sắc quen thuộc bên trong tinh không, mím mím môi. Trong tinh không biến hóa kỳ ảo, trên chiếc giường mềm mại không có bóng dáng của Lý Duyên Tỷ, Bách Hợp quay đầu nhìn ngó nghiêng bốn phía, trong lòng đang do dự có nên gọi Lý Duyên Tỷ không thì có một cánh tay vòng quanh hông, Bách Hợp không cẩn thận ngã vào trong lòng người đó.



“Xong nhiệm vụ rồi.” Lý Duyên Tỷ hời hợt lên tiếng, bàn tay nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu cô, theo sợi tóc đi xuống, lòng bàn tay anh hơi dùng sức, dễ dàng khiến Bách Hợp xoay người lại, tay giữ chặt thắt lưng cô khiến người Bách Hợp dán chặt trên người anh, trên người Bách Hợp mặc bộ đồ mà lúc trước Lý Duyên Tỷ biến ảo ra.



Trong tinh nhiệt độ luôn ổn định, cảm giác không nóng không lạnh nên quần áo cũng không dày. Lúc này hai người đang dựa vào nhau sít sao. Đồ án thêu tinh xảo trên cẩm bào của Lý Duyên Tỷ cấn tay Bách Hợp, cảm giác nó như xuyên qua da tay tiến vào trong lòng cô.



“Nhiệm vụ lần này có vui không?” Lý Duyên Tỷ giúp Bách Hợp xuôi mái tóc dài, mỗi lần cô tiến vào nhiệm vụ, trong không gian cũng chỉ còn lại một mình anh, đặc biệt sau khi anh thu hồi ba trong thất tình, hiện tại anh càng ngày giống người bình thường, vì Bách Hợp mà anh mất đi sự bình tĩnh lúc trước. Đáng nhẽ anh phải cảm thấy quen với sự lạnh lẽo buồn tẻ này, nhưng sau khi quen biết Bách Hợp, anh bắt đầu cảm thấy thời gian dài dằng dặc mãi không trôi qua, khi Bách Hợp trở về Lý Duyên Tỷ mới dần dần cảm thấy bình tĩnh trở lại. Anh cúi đầu xuống, hôn nhẹ vào thái dương Bách Hợp, híp mắt, anh dần không kiên nhẫn ở lại nơi này mãi, anh muốn đưa Bách Hợp trở lại nơi mình sinh ra, không muốn mỗi ngày một mình phải ở lại nơi giống như ngục tù này, cố nén sự trống trải trong lòng để chờ cô trở lại.



*: Theo Sa thấy chắc chỉ thu được ba thôi, vì Dung Ly vẫn còn xuất hiện ở thế giới sau nữa, tác giả nhầm lẫn ghê, lúc ba lúc bốn. Diệp Xung Cẩn, Hạ Thanh Hàn, và anh vương tử dịu dàng tàn nhẫn kia đã thu được.




Hiện tại, hình như chiếc xe đang chạy, nhưng lái cũng không tốt, thi thoảng giống như đụng vào thứ gì, xóc nảy vô cùng, Bách Hợp dựa vào ghế, trước tiên cô nhắm chặt mắt, thật lâu sau mới mở mắt ra, liếc nhìn người đàn ông vạm vỡ cường tráng ngồi bên cạnh mình, người đàn ông kia mặt hàm hậu, lúc này mặc bộ áo lót quân đội màu xanh, nửa người dưới mặc quần nhiều màu, hai tay để lộ ra ngoài bắp thịt cuồn cuộn, nhìn là biết rất mạnh mẽ.



Chờ mắt thích ứng được với ánh sáng, Bách Hợp nhìn ra được đây là chiếc xe van nho nhỏ, cô đang ngồi ở giữa, bên cạnh trừ người đàn ông vạm vỡ còn có hai nam nữ chen chúc ngồi bên cạnh, vẻ mặt uể oải. Đằng trước có một người lái xe nhưng bị ghế dựa chắn tầm mắt nên không thấy rõ lắm, ngồi ở phế phụ là một người mặc quần dài đen, và một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo trong nhiều màu, nhìn vô cùng trầm mặc, vào lúc này đang dùng khăn lông lau chùi một con dao thời Đường, hình như phát hiện ra Bách Hợp đang nhìn, người đàn ông này xoay đầu lại, vẻ mặt ác liệt, vẻ ngoài trưởng thành, tuấn tú ngoài ý muốn, mặc dù không giống người đàn ông vạm vỡ ngồi cạnh Bách Hợp cả người toát ra vẻ hóc – môn nam tính, mà lại có vẻ tàn bạo.



Mà ngồi phía sau lại khá nhiều người, ngoài một đôi đã có tuổi trông giống một đôi vợ chồng bình thường, còn có một cô gái ôm một đứa bé, đó là một cô gái có dáng người nhỏ xinh đáng yêu, đứa bé cô ôm vùi đầu trước ngực cô nên không thấy rõ mặt, nhưng tóc buộc đuôi ngựa, sợi tóc đen bóng suôn mượt, khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay lên sờ.



Trong lòng cô gái ôm một bé trai, khoảng chừng ba tuổi, trừng đôi mắt to trắng đen rõ ràng, cảnh giác nhìn xung quanh, thân thể mập mạp ôm chặt đầu cô gái, bộ dáng phòng bị, nghe bên ngoài truyền vào tiếng gầm thét nó cũng không khóc. Ngồi ở rìa khuất hàng ghế sau là một người đàn ông vóc dàng nhỏ gầy, lúc này mặt lộ vẻ không cảm giác. Ngoài ra còn có ba bốn ánh mắt không tốt của mấy người đàn ông nhìn chằm chằm, tuổi từ hai mươi đến bốn mươi, trời sinh vẻ ngoài lén lút thậm thụt, trong buồng xe hết sức yên tĩnh, đặc biệt khi bên ngoài xe truyền đến những tiếng vang khiến người ta sợ hãi, càng nổi bật lên không khí quái dị trong xe.



Xe đi nhanh về phía trước, bốn phía cửa kính của xe cũng đã bị người đóng chặt lại, phía trước có những thứ bắn tung tóe đầy những vàng vàng xanh xanh, nhìn khiến người ta cảm thấy buồn nôn, Bách Hợp cười khổ, cô từng trải qua một thế giới như vậy, lúc này tuy không tiếp thu nội dung câu chuyện, cô cũng biết được mình tiến vào thế giới gì, chẳng qua trước đây cô có Dung Ly đưa cho “Tình yêu của Thi Vương” bảo vệ bản thân, hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.



“Oành” một tiếng dữ dội, hình như xe va vào thứ gì đó rất nghiêm trọng, yên tĩnh biến mất, mọi người ban đầu ngồi trong xe đều bị chuyện này chấn động đến giật nảy mình, ngồi trở lại chỗ ngồi, trên mặt nhiều người lộ vẻ kinh hoàng bất an, người lái xe định quay đầu hướng người đàn ông vạm vỡ bên người Bách Hợp nói gì đó, người đàn ông kia liền trầm giọng dặn dò một câu:”Cẩn thận!”



“Hống!” một tiếng kêu chói tai vang lên, đi theo một màu xanh hôi hám bên trong lộ ra khuôn mặt người chết ở trên kính xe, trong móng tay kèm theo huyết nhục, lòng bàn tay đã rách chảy ra chất lỏng màu vàng xanh thối rữa đập tới kính xe phía trước. “Oành” một tiếng vang lên, xe bị nó đập đến mức lung lay, kính chắn gió bắt đầu nứt ra như tơ nhện, rất nhanh hướng xung quanh tràn ra.