Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 536 : Nữ phụ vốn là nữ chính (7)

Ngày đăng: 04:03 30/04/20


Edit: Minh Nguyệt



Beta: Sakura



Con Zombie nằm xấp trên mặt đất, dịu dàng ngoan ngoãn không thấy nhúc nhích. Bách Hợp vốn cho rằng thứ nguy hiểm nhất lúc này lại phản ứng cũng không quá đáng sợ đấy. Sương mù phảng phất càng dày thêm chút ít, không biết có phải do mắt mình bị ảo giác hay không. Bách Hợp chậm rãi cau mày lại, trong sương mù, một người mặc một cái quần dài vàng nhạt thanh nhàn, chân mang giày da cùng màu, nửa người trên mặc áo sơ mi màu đen, bên ngoài chùm một kiện áo khoác màu xám bạc cổ áo lông hình chữ V, đeo kính mắt. Người đàn ông trong sương mù chậm dãi đi tới.



Trong sương mù dày đặc màu da của người đàn ông này không dễ làm người khác chú ý, mái tóc đen rủ xuống che hơn phân nửa cái trán, tư thái rất cao, cặp chân dài thập phần thu hút sự chú ý của người ngoài, dung mạo anh thanh tú trang nhã một bộ không dính khói lửa nhân gian. Khó có thể tưởng tượng cái từ “Ngu xuẩn” là xuất phát từ đôi môi mỏng tái nhợt không chút màu máu nói ra.



“Giết Zombie?” Người đàn ông vô cùng lịch sự gật đầu chào Bách Hợp, ngữ điệu kỳ ảo nhu hòa. Con mắt được che dấu dưới cặp kính không thấy rõ thần thái, khóe miệng anh hơi cong lên, hai tay để ở trong túi quần. Cái cằm tựa như được dao gọt vô cùng thanh nhọn khiến cho anh có một bộ mặt thanh tú mà vô hại, thậm chí mang theo vài phần giống nhân vật manga, giống như chỉ có mỗi anh mang lại vài phần cảm giác tuấn tú đáng yêu.




Chuôi liềm sau khi Zombie bị nổ tung liền không thấy bóng dáng đâu, đến một mảnh vỡ cũng không thấy. Mặc dù biết khả năng có thêm cái liềm cũng không thể bảo vệ mình, nhưng tay không tấc sắt lại để Bách Hợp cảm thấy như lúc đầu, không khỏi cảm thấy có chút nguy hiểm. Cô dán vào tường lui về phía sau vài bước, thấy Hải Ninh lạnh nhạt cũng không có phản ứng gì, Bách Hợp lúc này mới cứng nhắc mà cười cười, đột nhiên cô co chân bắt đầu chạy. Cô chỉ cần chạy trở về trong tiểu viện, sau đó khóa cửa sân lại, chỉ cần có bản lãnh có thể ngăn trở người này một lát, cô sẽ gọi bọn người Lưu Hạo dậy, Lưu Hạo dù gì cũng là người biến dị hệ lực lượng, trong đội xe người đông thế mạnh cô cũng không tin không đối phó được một mình Hải Ninh.



Lúc này Bách Hợp cố dồn sức của bản thân, ngay cả khi cô đang bị bệnh nên  hai chân có chút cảm giác loạng choạng, nhưng vào lúc này bởi vì đã có mục đích và ý tưởng đã cảm thấy tăng lên được mười phần sức mạnh. Mắt thấy cửa tiểu viện của nhà nông đã ngay ở trước mặt mình, trong lòng Bách Hợp đã kích động nói không lên lời. Lúc nãy cô đi ra chỉ khép hờ cửa viện, nên lúc này chỉ cần cô giơ tay đẩy nhẹ là có thể đẩy cánh cửa ra. Trong lòng Bách Hợp có chút kích động giơ tay lên nhưng đột nhiên da đầu cô thoáng cái liền đau buốt, cô đang chạy về phía trước nhưng do tóc bị kéo mà phải lùi lại hai bước. Nếu như Bách Hợp không phải kịp thời ổn định lại thân thể thì chỉ sợ lúc này cô đã ngã ngồi trên mặt đất.



Một cái tay thon dài sạch sẽ cầm lấy một cái khăn vuông được gấp chỉnh tề ngay ngắn che bên miệng cô, trên cái khăn mang theo mùi hương thanh nhã, giống như mùi của hoa lan. Cô không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, không kịp phục hồi lại tinh thần, Bách Hợp thoáng cái liền bất tỉnh nhân sự.



Trước đó Bách Hợp tìm không thấy cái liềm, chẳng biết lúc nào  nó đã nằm ở trên tay Hải Ninh. Lúc này anh tự tay ôm lấy Bách Hợp, cái liềm thì vứt sang một bên. Chân dài đi rất nhanh dễ dàng kéo thân thể Bách Hợp vào trong ngực, dưới cặp kính che dấu cảm giác hứng thú trong mắt. Mặc kệ Bách Hợp dựa đầu vào ngực của mình, không có chút nào thèm quan tâm mái tóc bẩn của cô sẽ làm bẩn quần áo của anh. Anh một tay ôm lấy Bách Hợp, lại để cho cô dựa vào sát trên người mình, dùng thân thể làm điểm tựa đem cô đứng thẳng ổn định. Một tay cầm khăn xoa xoa khuôn mặt muôn màu muôn sắc của cô. Trên mặt cô dính máu thịt cùng óc của Zombie, thoạt nhìn có chút buồn nôn. Đem khăn lau hơn nửa các vết bẩn trên mặt cô, hiện ra khuôn mặt thật của cô trước mắt Hải Ninh.