Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 556 : Chia rẽ tiên lữ tình duyên 8

Ngày đăng: 04:03 30/04/20


“Ta sẽ đi, dù sao hôm nay ngươi mới bước vào Trúc Cơ hậu kì, căn cơ còn bất ổn, đúng là thời khắc mấu chốt để bế quan tu hành, về phần người làm hắn bị thương, ta sẽ từ từ điều tra.” Khi Bách Hợp thốt ra những lời này, Lâm Loan Loan liền như muốn khóc lên, thật lâu về sau, nàng ta mới cắn răng cố lấy dũng khí nói: “Bách Tỷ tỷ, Nhiễm ca ca sẽ không đi, huynh ấy sẽ không rời khỏ đây, hơn nữa,, hơn nữa ta nguyện ý thay tỷ tỷ chiếu cố hắn, tỷ tỷ có thể chuyên tâm để đi điều tra người đả thương hắn.”



Cũng bởi vì mười năm này tâm tính của Lâm Loan Loan chưa ổn định, chỉ lo vui chơi không có chuyên tâm tu luyện, cho nên mặc dù trăm năm qua nàng mang danh là thiên tài của Thủy Nguyệt  Tông, thế nhưng mà kết quả tu hành căn bản không tăng lên nhiều, nếu không phải trong mười năm này nguyên chủ cẩn thận chỉ điểm, hơn nữa  Thủy Nguyệt Tông đem tài nguyên chồng chất cứng rắn  đem nàng ta đến Trúc Cơ hậu kỳ, thì chỉ sợ bây giờ Lâm Loan Loan vẫn còn ở tại Trúc Cơ trung kỳ mà thôi.



Đến lúc này Bách Hợp có thể khẳng định nàng ta đã có tình cảm với Lệ Ngã Nhiễm, trong lòng cô cười lạnh hai tiếng, một mặt liền đứng lên: “Nếu là như vậy, thì tạm thời để hắn ở bên này đi, về phần điều tra kẻ kia, nếu ta có thời gian rảnh, tự nhiên sẽ đi.”



Bây giờ đã biết được tâm tư của Lâm Loan Loan, Bách Hợp cũng không hoang mang, dù sao cô cũng phải làm cho thương thế của mình tốt lên trước khi làm cho  Lệ Ngã Nhiễm tỉnh lại, thừa dịp hắn lúc này bị bệnh tuy Bách Hợp không muốn lấy mạng của hắn, nhưng nếu không thừa cơ hội này chữa khỏi thương thế của mình rồi mới làm cho hắn tỉnh lại, Lâm Loan Loan cũng không biết ý định của Bách Hợp, nghe được lời này của Bách Hợp, theo bản năng nàng ta liền nhả ra một hơi dài, nín khóc mỉm cười: “Bách tỷ tỷ, tỷ đang bị thương nên phải nghỉ thật tốt, ta trước tiễn tỷ ra ngoài.”



Lúc này nàng ta rất sợ Bách Hợp sẽ tiếp tục lưu lại, cuống quýt đứng lên, nói cho cùng nguyên chủ vì Lâm Loan loan làm rất nhiều chuyện, nhưng vĩnh viễn không bằng một người nam nhân, cho dù là ngày thường tình cảm của hai tỷ muội rất thân thiết, nguyên chủ đối xử Lâm Loan Loan như vãn bối. Nhưng ở trong lòng người thiếu nữ này, cái gọi là tình tỷ muội, đến cùng cũng không bằng một nam nhân.




Hai ngày này trong lúc Bách Hợp  dưỡng thương, Lâm Loan Loan thấy Lệ Ngã Nhiễm vẫn không tỉnh lại, vậy mà nàng ta mời đến sư phụ của mình là Ngọc Hành thượng nhân, đến hôm nay Ngọc Hành chân nhân còn chưa rời đi.



Lúc tiếng nói của con rắn nhỏ ở trong đầu dừng lại, Bách Hợp phảng phất như cảm giác được một đạo bóng trắng hiện lên, ăn mặc một thân cung trang mà trắng thêu viền bạc, thoạt nhìn khoảng hơn hai mươi, lúc này gương mặt vị phu nhân xinh đẹp kia như phủ băng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bách Hợp nói:



“Đây là cấm địa, ngươi là  môn hạ đệ tử của ai, sao lại dám tùy ý xông loạn.”  càng về sau lúc phụ nhân này nói chuyện, trong giọng nói đã mang theo uy áp, nàng ta tưởng rằng dưới uy áp của Nguyên Anh kỳ thì Bách Hợp sẽ phải quỳ rạp xuống đất, ai ngờ Bách Hợp chỉ cau mày nhìn nàng ta một cái, giống như  không có chịu ảnh hưởng của nàng ta, dung mạo xinh đẹp của phụ nhân lập tức càng thêm lạnh lùng, trong mắt lóe ra hàn quang, hai tay vốn để sau lưng liền nắm lại, trong lòng không tự chủ được liền sinh ra vài phần tức giận.



“Sư phụ,  đây là Bách tỷ tỷ, là, là bằng hữu tốt của con…”vốn là Lâm Loan Loan đang ở trong phòng nghe được đọng tĩnh ở bên ngoài, liền cuống quýt chạy ra, trên tay nàng ta còn đang bưng chén thuốc, thần sắc thập phần tiều tụy, hai mắt sưng đến lợi hại, lúc thấy Bách Hợp thì liền rụt rụt bả vai, sau đó mới nhẹ giọng giải thích cho vị phu nhân ở bên cạnh.