Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 559 : Chia rẽ tình duyên tiên lữ 11
Ngày đăng: 04:03 30/04/20
Edit: Mèo ú
Beta: Sakura
“Ta, ta không biết, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì ngươi nói nó là của ngươi thì nó sẽ là của ngươi?” Lâm Loan Loan lúc này bụm mặt, toàn thân run rẩy đến lợi hại, đây là vật đính ước Lệ Ngã Nhiễm cho nàng ta,tình cảm của hai người đang lúc sâu đậm, lúc Lệ Ngã Nhiễm ôm nàng gọi phu nhân, vô cùng vui sướng mà đeo lục lạc chuông này vào tay nàng ta, đây là chuyện rất có ý nghĩa đối với Lâm Loan Loan, trước kia nguyên chủ luôn nói Lệ Ngã Nhiễm là phu quân của nàng, nhưng Lệ Ngã Nhiễm chưa từng thừa nhận qua, bởi vì mình tin tưởng nàng ta,nên đã tạo cơ hội cho nàng ta, phân thời gian khi mình ở cùng với Lệ Ngã Nhiễm cho nàng ta một ít, vì cái gì bây giờ còn muốn đem đồ của mình cướp đi?
Lâm Loan Loan không để ý đến công dụng hộ thân cùng tác dụng trữ vật của cái chuông này, với tiêu chuẩn là tiểu đệ tử chân truyền của chưởng môn, có đồ tốt gì mà nàng chưa từng có? Nàng ta để ý chính là phần tâm ý của Lệ Ngã Nhiễm, dựa vào cái gì mà Bách Hợp nói nàng đúng là nàng ta đúng hay sao? Nàng ta nói Lệ Ngã Nhiễm là trượng phu của nàng ta thì chính là nàng ta sao, chuông này nàng ta cũng nói là của nàng ta, cũng chỉ vì thực lực của nàng ta cao cường thôi.
“Ở bên rên có khắc hai chữ Bách Hợp ngươi không thấy sao?”Bách Hợp thấy thần sắc của Lâm Loan Loan có chút không phục, liền cười lạnh một tiếng, ngồi xổm xuống, một tay túm lấy tóc Lâm Loan Loan, buộc nàng ngửa mặt lên, đem chữ khắc trên lục lạc chuông tới trước mặt Lâm Loan Loan.
Hắn vừa dùng sức nhai lấy đan dược trong miệng, cái thần sắc mừng rỡ kia giống như không nỡ nuốt, một bên lại đem bình thuốc trân trọng bỏ vào trong ngực của mình, Lệ Ngã Nhiễm giơ tay kéo Lâm Loan Loan lên,nhìn quần áo tài liệu cùng với một ít đan dược bị Bách Hợp ném đầy đất, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cái chuông lục lạc xinh xắn trong lòng bàn tay Bách Hợp, ánh mắt liền trở lên sắc bén:
“Hương vị này ta nhớ được, là đan dược phu nhân ta luyện, ngươi ba lần bốn lượt dây dưa với ta, luôn miệng nói ta là phu nhân của ta, trong lòng của ta đã rất rõ ràng, hiện tại giao lục lạc chuông ra đây, ta sẽ để cho ngươi được chết nhanh, thả cho thần hồn của ngươi đầu thai chuyển thế, chuông này ngươi không nên phanh nó, đây là vật trân ái của phu nhân ta, ngươi làm bẩn nó, ngươi đáng chết!”
Lúc Bách Hợp nghe nói như thế, bỗng nhiên ngay lúc đó trong lòng rất muốn chửi bậy, cuối cùng thì nàng đã rõ cảm giác lúc đó của nguyên chủ, trong nội dung kịch tình Lâm Loan Loan đã chế tạo cho nàng không ít cơ hội xuất hiện trước mặt Lệ Ngã Nhiễm, cũng từng mấy lần giúp nàng, nhưng mỗi lần cũng không giúp được gì cho nàng, mà toàn gây trở ngại cho nàng mà thôi, giống như chuyện Lâm Loan Loan đổi thuốc vừa rồi, nhìn thì giống như Lâm Loan Loan vì tốt cho Lệ Ngã Nhiễm, nhưng sự thật thì luôn làm cho giữa phu thê hai người hiểu lầm càng sâu, làm cho đến cuối cùng Lệ Ngã Nhiễm đối với nguyên chủ càng thêm oán hận, càng thêm kiên định cho rằng Lâm Loan Loan là vợ của hắn, thẳng cho đến sau này khi khôii phục trí nhớ thì hết thảy mọi chuyện đều đã muộn.
“Lục lạc chuông trong tay ngươi mới đúng là bị làm bẩn, đây là lúc trước tôn sư ta vì muốn ăn mừng ta trúc cơ thành công, từng tự mình vì ta mà luyện chế thành, nó vốn là vật đính ước phu thê của ta và ngươi, hôm nay ngươi lại đưa cho người khác, Lệ Ngã Nhiễm, ngươi bị Huyền Trinh đả thương, sau đó lãng quên hết tất cả, nhưng ta không nghĩ tới ngươi cũng sẽ quên ta.” Ngay lúc đó Bách Hợp bỗng nhiên cảm thấy tâm tình thật buồn bực, nguyên chủ giống như bị vây hãm bên trong một vũng bùn nhão, bên trong là vật nàng âu yếm, buông tha thì có chút đáng tiếc, nhưng lưu lại thì sẽ hãm sâu vào vũng bùn, Bách Hợp không thích loại tình huống này, nàng ngẩng đầu thần sắc âm trầm nhìn chằm chằm vào Lệ ngã Nhiễm, trực tiếp mở miệng: “Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi nghiêm túc suy nghĩ một chút, lúc đầu ta quen biết ngươi ở đây, cùng ngươi cử hành song tu đại điển tại Thủy Nguyệt Tông, ta và ngươi vợ chồng ân ái vạn năm, chúng ta cùng một chỗ khai tông lập phái, chuông này là ta đưa cho ngươi, ngươi từng nói qua sẽ vĩnh viễn không phụ ta, đan dược này là ta luyện ra, ngươi từng nói hương vị như vậy ngươi vĩnh viễn sẽ nhớ rõ, ngươi đã nói chỉ cần là đan dược ta luyện cho dù có khó ăn như thế nào thì trong lòng ngươi nó cũng sẽ luôn ngọt ngào.”