Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 561 : Chia rẽ tình duyên tiên lữ 13

Ngày đăng: 04:03 30/04/20


Edit: Mèo Ú



Beta: Sakura



“ A…nhà của ta!” Lâm Loan Loan hết lên một  tiếng mang theo tiếng khóc, chỉ là âm thanh này rất nhanh liền bị tiếng rồng ngâm bao phủ, sơn cốc trong nháy mắt hóa thành hư ảo, cả ngọn núi biến thành phấn bột màu lam nhạt rơi xuống đất, bởi vì pháp lực của Bách Hợp không đủ, nên bị tan ra ở giữa không trung, biến thành mưa phùn rơi vãi trên mặt đất, xối lên đầu Lệ Ngã Nhiễm Và Lâm Loan Loan đang đứng giữa không trung.



“Đồ đã không thuộc về ta, ta cũng không muốn dùng nữa,  sơn cốc này đã biến thành nhà của người khác, tự nhiên cần phải phá hủy!!”



Tiếng rồng ngâm phảng phất như còn vang vọng trong thiên hạ,  càng về sau tiếng băng bị phá vỡ trong sơn cốc càng kịch liệt, bầu trời bây giờ đã bị mưa phùn màu xanh  da trời phủ kín, mọi vật đều một mảnh im ắng. Gọng nói của Bách Hợp phảng phất như phá vỡ sự im lặng này, vốn bốn phía của sơn cốc như tranh  sơn thủy, lập  tức liền biến thành một mảnh sương mù màu xanh da trời bao phủ xuống bình nguyên, cách đó râts nhiều thân ảnh đang ngự trên pháp khí bay tới, cách đó không xa dưới chân Bách Hợp là Lệ Ngã Nhiễm đang ôm  Lâm Loan Loan, cúi đầu trầm mặc không nói ra lời, bên cạnh  giống như có một vòng hắc khí ở xung quanh  hắn, bên tai vang lên tiếng khóc  thập  phần vang dội của Lâm Loan Loan, vang vọng bốn phía thập phần thê lương.



“Làm càn!”Tiếng hô có chút  kinh sợ của Ngọc Hành chân nhân  ừ xa truyền tới, rất nhanh một  đạo pháp quyết theo tiếng hét tựa như sấm của nàng ta bổ tới Bách Hợp, Bách Hợp đem tay vòng hai vòng, cái vòng tay kia thoáng cái lớn ước chừng cái chậu rửa mặt, Bách Hợp vững vàng đem cái lá chắn này chắn trước mặt, tuy nội lực lúc này của Bách Hợp đã bị rút đi hơn nửa nhưng tu vi của Ngọc Hành chân nhân mới chỉ là Nguyên Anh sơ kì, cho dù pháp lực của Bách Hợp lúc này còn chưa khôi phục, nhưng  vẫn cao hơn nàng ta một cái cảnh giới, lúc này liền khóa công kích của Ngọc Hành chân nhân lại ở trong ngọc hoàn rồitrên cái vòng kia đột nhiên xuất hiện một cái đầu rồng,  ‘ngao’ một tiếng liền nuốt ánh sáng kia vào trong miệng, ánh sáng trong vòng ngọc kia liền phát ra tiếng gào thét, thân thể Ngọc Hành chân nhân ở cách đó không xa nhoáng lên một cái, liền phun ra một búng máu, cả người suýt nữa thì ngã trên mặt đất, nàng ta được người phía sau cuống quýt đỡ lấy,  khó khăn lắm mới đứng vững được.
Trước kia cũng không phải Lệ Ngã Nhiễm chưa từng ra tay với nàng ất,  lúc ấy hắn cho rằng nguyên  chủ không phải là thê tử của mình, sau khi đả thương nàng cũng không có cảm thấy có nhiều khó chịu,  lúc này đồng dạng hắn cũng không thấy được Bách Hợp là thê tử của mình, nhưng trong lòng  Lệ Ngã Nhiễm không biết như thế nào lại cảm thấy có chút  do dự, chỉ là khi nghe Bách Hợp nói hủy đi địa phương đặc biệt trong suy nghĩ của mình thì trong lòng Lệ Ngã Nhiễm giận giữ, ngoại mặt lại nghiêm túc, trên người hắn bắt đầu xuất hiện quang mang màu vàng nhạt, từng đạo khiếm khí theo trong thân thể hắn phóng lên  trời:



“Ngươi đáng chết”



Trong thời gian hắn nói chuyện mắt hắn dần biến thành màu vàng kim nhạt,  trong tay liền đi ra một cái tiểu kiếm màu vàng: “Ta hỏi ngươi lần cuối cùng,  đem lục lạc chuông giao ra đây, quỳ xuống hướng thê tử của ta cầu xin tha thứ, ta tha cho ngươi được tự  xử, thả thần hồn của ngươi chuyển thế.”



Sau khi tu vi đến Nguyên Anh  kỳ, nếu tu sĩ cảm giác được mình có đại nạn buông xuống, không đủ để tiến giai đến cảnh giới kế tiếp, thì có thể tự hành binh giải, lại để cho linh hồn đầu thai chuyển thế, để kiếp sau tiếp tục tu hành, rất nhiều tu sĩ đại năng kiêng kị thiên kiếp, hoặc là thọ nguyên không đủ để tiến giai đến cảnh giới kế tiếp, bình thường đều chọn binh giải chuyển thế, Lệ Ngã Nhiễm cũng không phải người không quả quyết, nhưng lúc này không biết vì sao, lúc muốn động phủ, hắn lại do dự, Lệ Ngã Nhiễm cũng không hiểu được lúc này trong lòng hắn đang suy nghĩ gì nữa, trường kiếm trong tay đã chậm rãi thành hình rồi, nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.



Lúc nghe được lời này của Lệ Ngã Nhiễm, Bách Hợp liền cười lạnh hai tiếng, một mặt nàng hết sức điều chỉnh pháp lực trong cơ thể, một mặt  nói: “ Cút!”